Dương Uyển Tú nhẹ nhíu mày, bà lên
tiếng: “Con thích bóng rổ? Sao mẹ không biết chuyện này.”
Âm thanh của đoạn phim dừng phắt
lại, Đường Thời Tô rút bàn tay đang đặt trên chuột lại.
Đường Thời Tô nói: “Chỉ là muốn xem
chút thôi.”
Dương Uyển Tú: “Thỉnh thoảng xem
chút cho khuây khỏa thật ra cũng tốt.”
Đường Thời Tô biết bà còn có phần
sau.
Quả nhiên, Dương Uyển Tú nói tiếp:
“Nhưng mà... Học hành mới là nhất, mẹ hy vọng con đừng quá đắm chìm vào máy
tính và điện thoại, lần này mẹ nghe nói có người thi đứng hạng nhất chung với
con, nếu không chăm chỉ chút, lần sau có thể sẽ bị tuột xuống hạng hai đấy,
biết chưa?”
Dương Uyển Tú chỉ sợ thành tích của
cậu rớt hạng, Đường Thời Tô là đứa con mà bà luôn kiêu ngạo.
Đường Thời Tô biết nỗi lo của bà, bà
luôn đặt mọi kỳ vọng đè lên người cậu, sau đó nói: Mẹ đều là vì muốn tốt cho
con.
Đã quen rồi.
“Con hiểu.” Đường Thời Tô nói, vẻ
mặt dịu hòa: “Sẽ không làm lỡ việc học đâu.”
Dương Uyển Tú thả lỏng lông mày đang
nhíu lại, chuyển thành vẻ vui mừng an ủi: “Mẹ biết con là đứa trẻ hiểu chuyện.”
Vẻ mặt Đường Thời Tô không chút thay
đổi: “Mẹ, còn chuyện gì nữa sao?”
Dương Uyển Tú vẫn còn rất nhiều lời
muốn nói, nhưng câu này của Đường Thời Tô đã kéo dài khoảng cách giữa họ.
Hình như đã rất lâu r ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).