Tôn Tài Thụ nhíu mày, cậu ấy không
hiểu tại sao Đường Thời Tô lại có dục vọng chiếm hữu mạnh như thế với Đường Vân
Phàm... Đây đã là bệnh hoạn rồi nhỉ?
Theo cậu ấy thấy, bạn bè giúp đỡ là
chuyện lẽ bất di bất dịch, nhất là em trai của bạn mình ôm tâm tư bất chính,
hơn nữa người em trai này còn ẩn giấu rất sâu.
Nên cậu ấy không nói chân tướng cho
Đường Vân Phàm ngay từ đầu, trên đời này đa số mọi người đều sẽ không tin người
thân của mình sẽ có suy nghĩ khác, chứ đừng nói đến cậu ấy là người ngoài.
Mấy người bạn đã bắt đầu thảo luận
đến việc ăn gì.
“Tối chút đến nhà tôi ăn xiên nướng
chứ? Cách đây không xa.”
“Được đấy, trời lạnh cóng tụ họp một
bữa.”
“Anh Đường, anh với em trai anh đến
chung nhé.”
Con trai tùy tiện rất dễ làm quen,
động một tí đã câu vai bá lưng, thỉnh thoảng trong miệng phun ra mấy câu đùa
bẩn, cười đến gian ác.
Đường Thời Tô im lặng nhìn, cậu hoàn
toàn không thể hòa nhập.
Chỉ là Đường Vân Phàm rất tự nhiên
bị họ kéo vào, bầu không khí sôi nổi, ánh nắng xuyên qua lá cây rải lên áo thun
tay dài của anh, trong mái tóc rối màu đen, anh lại không biết bị ai chọc, khẽ
công môi xuống.
Không gian dường như tĩnh lặng,
trong mắt Đường Thời Tô chỉ thấy nụ cười tản mạn của anh, một cảm giác rất chí
mạng, như thuốc gây ảo giác tràn đầy mê hoặc.
Biết rõ là có hại không thể đụng
vào, lại nảy sinh suy nghĩ, cậu muốn triệt để có được người trước mắt này, muốn
cái ôm đầy mùi nắng của anh, muốn trong mắt anh chỉ có thể là cậu, giống như
cậu vậy.
Cuối cùng Đường Vân Phàm cũng nhớ ra
gì đó, nhìn cậu một cái, phá tan sự im lặng: “Đứng bên đó làm gì đấy?”
Đường Thời Tô di chuyển qua, bước
từng bước đến gần anh, như thú cưng tự nguyện đi đến lồng giam, đứng bên cạnh
anh.
“Mệt rồi à?”
Đường Vân Phàm hỏi cậu.
Đường Thời Tô nhìn mái tóc hơi tán
loạn của anh, giơ tay lên vuốt lại cho anh.
Đường Vân Phàm tránh đi, rất nhanh
đã lên tiếng: “Đừng, toàn là mồ hôi.”
Rốt cuộc vẫn chạm vào rồi, bất mãn
trừng cậu một cái.
Đường Thời Tô cảm thấy anh thế này
có một sự đáng yêu khác lạ, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe môi vừa vươn nụ cười
thì bị tiếng bóng rổ cắt ngang.
Tôn Tài Thụ đập bóng, vốn rũ mắt
không biết đang nghĩ gì, bỗng nâng mắt lên cười với họ: “Chơi tiếp không?”
Đường Thời Tô bất động thanh sắc, bề
ngoài trông có vẻ quả thật là vậy, trong lòng lại dâng lên sự oán hận.
Tự cho là mình đúng rồi quản chuyện
bao đồng.
“Chính nghĩa” làm người ta chán
ghét, có vài phần thông minh thì tự nghĩ mình là kẻ cứu thế giới muốn kéo từng
người thoát khỏi bể khổ.
Đã đủ rồi.
Tôn Tài Thụ nhìn vào đôi mắt lạnh
lùng của cậu, một sự rét lạnh len thẳng vào đỉnh đầu.
“Cậu mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi.”
Đường Vân Phàm nói với cậu.
Đường Thời Tô lắc đầu: “Không mệt.”
Đường Vân Phàm thấy làn da trắng như
sứ của cậu quả thật không có mồ hôi gì, cả người tuấn mỹ thẳng tắp, như chồi
non nhỏ tràn đầy sức sống.
“Ừm, qua đây.”
Nói xong anh đi qua sân bóng, không
phát hiện chồi non nhỏ vẫn nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.