Đường Vân Phàm lại nghe thấy vài tiếng vang vỡ xương đầu, Thẩm Diệu vẫn dính lấy anh, động tĩnh đó trực tiếp chấn động lên người anh, khiến da đầu tê rần.

Thẩm Diệu cực kỳ cứng đầu nhịn tiếng kêu đau, nhưng hơi thở nặng nề hiển nhiên xuất phát từ đau đớn.

Đã lúc nào rồi mà còn cái nết bố đời đấy.

Đường Vân Phàm nhíu mày nhìn sang hắn, một bên mặt của Thẩm Diệu bị đạp lên, trên đất tung tóe vết máu tươi, người đàn ông mập cười dữ tợn, trong mắt lửa giận bập bùng: “Mày tưởng đây là đâu? Đại ca, đưa dao cho em, em phải dạy dỗ thằng súc sinh này.”

Người đàn ông yên lặng xem kịch ở một bên, ông từ trong túi áo rộng rãi móc ra một cây dao găm, rút vỏ ra, lưỡi dao nhọn hoắc lóe qua ánh sáng lạnh băng.

Người đàn ông mập nhận lấy cây dao găm, đôi mắt độc ác nhìn gắt gao vào Thẩm Diệu trên sàn, công tử được bảo vệ kỹ từ nhỏ đến lớn này, lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, từng làm tổn thương con trai ông ta như cỏ rác.

Thẩm Diệu dần hoảng loạn trong lòng, hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông mập: “Mày muốn làm gì!”

Người đàn ông mập không trả lời hắn, mà là lật người hắn qua một góc khác, lúc này Thẩm Diệu xoay mặt qua Đường Vân Phàm.

Gương mặt này, nếu không phải biết hắn, căn bản nhìn không ra mặt của Thẩm Diệu, vừa nhếch nhác vừa thê thảm, trên mặt toàn là máu, còn có vết xước ma sát bùn nhầy.

Đôi mắt trừng to, vừa vặn nhìn vào anh, người đàn ông mập phía sau đè bàn tay Thẩm Diệu, ông ta giơ dao găm trong tay lên.

Đường Vân Phàm bỗng đoán được phầ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play