“Lúc trước tớ cũng không phát hiện
trong trường có người đẹp tuyệt trần như vậy.” Bạn nữ từ phòng phát thanh lầu
năm đi ra, hưng phấn nói với cộng sự bên cạnh.
Cô vẫn chìm đắm trong ngày hôm qua,
lúc vùi đầu tuyển chọn bài viết trên bục MC, đột nhiên có một giọng nói thiếu
niên trong trẻo dễ nghe vang lên trước mặt cô: “Xin chào, đây là bài cổ vũ của
lớp A12.”
Lúc ấy cô bị đống lớn bài cổ vũ làm
cho đầu cũng phình to, mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, kết quả
vừa nhìn đã không thể dời mắt.
Thiếu niên trước mắt mặc đồng phục
trường xanh trắng ngay ngắn nề nếp, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, hơi rũ lông mi
vừa dày vừa dài, đôi mắt màu hổ phách trong veo và dịu dàng.
Dường như đã quen bị người khác nhìn
với ánh mắt kinh ngạc, đôi môi đỏ nhạt khẽ cong lên thành nụ cười vô hại, lúm
đồng tiền hiện ra có thể làm người ta say đắm: “Lớp A12 phải thi đấu ngay, tôi
mới vội cầm một tờ qua.”
Sau khi khôi phục tinh thần mặt bạn
nữ vô thức đỏ lên, ánh mắt rơi lên bài cổ vũ trên tay cậu, bài cổ vũ của lớp
thường là đưa tới một xấp, rất ít tình huống chỉ đưa một tờ.
Nhưng cậu nói sắp thi đấu rồi.
Cô giơ tay cầm lấy bài cổ vũ của
cậu, giọng nói vô thức nhẹ đi: “Đưa tôi xem thử.”
Sau đó nghe thấy giọng nói dễ nghe
của cậu: “Cảm ơn.”
Chờ sau khi thiếu niên rời đi, cô
đọc bài cổ vũ một lần.
Chữ viết ngay ngắn xinh đẹp, trên
thực tế là bài cổ vũ rất bình thường, nhưng không trùng lặp với những bài đã
sàng lọc trước đó hay là chứa từ ngữ khiếm nhã, cô chuyền tay đưa bài cổ vũ này
cho người đọc phát thanh.
“Có đẹp bằng người dưới lầu không?”
Bạn nữ cộng sự nằm nhoài lên lan can nhìn xuống dưới lầu.
“Trường chúng ta mấy khi nhiều người
bô trai thế--” Còn chưa nói xong, đôi mắt cô hơi trừng to, tuy khoảng cách xa
nhìn mặt hơi mơ hồ, nhưng cô dám khẳng định thiếu niên đứng dưới lầu là cái
người cô đã gặp trong đại hội thể thao, chỉ dựa vào khí chất cũng không thể
nhận nhầm được.
Có điều cạnh thiếu niên còn có một
chàng trai, hình như hai người đang nói chuyện.
Dưới lầu là Đường Vân Phàm và Đường
Thời Tô, nội dung nói chuyện là bài cổ vũ ngắn kia.
Đường Vân Phàm: “Bài cổ vũ trước khi
thi đấu là cậu viết?”
Đường Thời Tô không hề che giấu thừa
nhận: “Là em viết đó.”
“Sao cậu có thể...” Đường Vân Phàm
cảm thấy mặt hơi nóng lên, một tay nắm lấy vai Đường Thời Tô, thật sự muốn lắc
cho cậu tỉnh.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt cậu, lửa
giận nơi đáy lòng anh vô cớ tiêu tan rất nhiều, trái lại tự mình lắc nhẹ đầu:
“Cậu không thể làm vậy.”
Đường Thời Tô nhìn chằm chằm anh,
giọng nói ôn hòa kiên định: “Chỉ có chúng ta biết thôi anh.”
Đường Vân Phàm cắn răng: “Dù xác
suất có nhỏ nữa, lỡ như bị người khác phát hiện cậu biết có hậu quả gì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.