Sau chuyện đó Chu Trí được dìu đến
phòng y tế, kể từ đó đều tránh Đường Thời Tô mà đi.
Người xung quanh vốn cho rằng cậu ta
chuyện bé xé to, mãi đến khi Chu Trí vén áo lên bụng bầm tím một vùng lớn,
nhưng họ không hiểu tại sao uy lực của một cuốn sách lại mạnh như vậy.
Đến kỳ thi đầu tiên, tên của thiếu
niên đi học không nghe giảng kia trực tiếp đứng đầu bảng, vừa thi đã phong
thần, kể từ đây không ai có dị nghị gì với cậu nữa.
Dù có khắc nghiệt hơn nữa, thời gian
cũng trôi mãi, chớp mắt đã kết thúc học kỳ hai của lớp 11.
Chuông tan học vừa reo, một đám nam
sinh trên lớp tụ tập đi hát KTV, Đường Vân Phàm bị kéo theo, trên người ai cũng
còn mặc đồng phục, trong phòng đèn không ngừng lắc lư, họ hát ca chơi trò chơi,
tiếng nhạc muốn điếc cả tai làm người ta rất khó nghe rõ tiếng nói chuyện.
Đường Vân Phàm và Tôn Tài Thụ họ
cùng chơi xúc xắc, kết quả mấy lần đều là anh
ít điểm nhất, liên tục uống mấy ly rượu.
Lúc đi học tẻ nhạt muốn chết, hiện
tại đương nhiên chơi khá là điên, Đường Vân Phàm dần thấy mặt hơi nóng lên, anh
say nhẹ rồi.
Chờ sau khi họ đi khỏi trung tâm
thương mại, lại gào thét muốn đi ăn xiên nướng, nói đi là đi, kết quả lại gọi
rượu, lần này Đường Vân Phàm thật sự uống say rồi, hoặc là anh buông thả mặc
mình uống say.
Vốn đang nói chuyện rôm rả, một bạn
nam trong đó chợt hỏi: “Năm sau lớp 12, chúng ta vẫn có vài lần có thể ra ngoài
chơi chứ?”
Một bạn nam khác trả lời: “Nói không
chừng chính là lần cuối cùng.”
Vừa nói xong, họ chìm vào im lặng
vài giây.
Đầu óc Đường Vân Phàm lơ lửng, nghĩ
lung tung vài chuyện.
Họ lại náo nhiệt lại nhanh chóng, hi
hi ha ha nói xấu người khác, Triệu Đinh Đình chú ý thấy Đường Vân Phàm không
nói chuyện giống cậu ấy.
Sau khi anh uống say gần như không
nói chuyện.
Chỉ thấy Đường Vân Phàm chợt ngẩng
đầu, đôi mắt nhìn vào bầu trời, sao trên trời gần như không thấy, chỉ có ánh
trăng mờ tối.
Cơn say mơ màng, trong lúc ngẩn ngơ
anh như xuyên qua bầu trời âm u trước mắt, đi đến một thế giới ngân hà rực rỡ
muôn vàn vì sao khác.
Lúc ấy còn có một thiếu niên bên
anh, cùng anh ngắm sao trời, cũng nhớ đôi mắt còn mỹ lệ hơn cả ngân hà kia.
Triệu Đinh Đình nghe thấy anh lẩm
bẩm, giọng nhỏ đến mức phảng phất như chỉ cần không cẩn thận thì sẽ cuốn đi
theo gió, nhưng cậu ấy nghe thấy rồi.
“Đường Thời Tô...”
Đường Vân Phàm đã hoàn toàn say, xe
đưa anh về nhà dừng ở đầu đường gần đó, Tôn Tài Thụ vốn còn muốn đỡ anh về,
nhưng anh kiên trì nói mình không say, sau đó bước chân nhẹ bẫng đi về nhà.
Đi mãi đi mãi, không biết giày vấp
phải vật chắn gì, anh suýt ngã.
Tại sao là suýt chút, vì lúc anh sắp
ngã xuống đất, đột nhiên có một sức mạnh kỳ lạ đỡ cơ thể anh dậy.
Đường Vân Phàm ngơ ngác đứng đấy,
sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh, rồi ại nhìn lên trời.
Chẳng có gì cả.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.