Đường Thời Tô đến trước giờ hẹn, vốn
dĩ Đường Vân Phàm tưởng cậu đến cổng trường, kết quả cậu đến dưới lầu ký túc
xá.
Dáng Đường Thời Tô cao lớn, ánh mặt
trời nhạt nhòa chiếu lên mặt cậu, như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Sinh viên nam ra vào ký túc xá không
nhịn được dừng mắt lên người cậu, còn có vài bạn nữ nhìn cậu từ xa.
“Anh.”
Thấy anh, khóe môi Đường Thời Tô
cong lên, lúm đồng tiền thấp thoáng chợt pha loãng cảm giác trầm tĩnh như tranh
của cậu, trở nên linh động hơn.
Đường Vân Phàm giật thót, không biết
tại sao hơi căng thẳng, nhất là cảnh tượng trước mắt này đây hình như trước kia
cũng đã trải qua... Đúng rồi, Ninh Tú Phong cũng từng tìm anh thế này.
Đáy lòng vô thức hơi kỳ dị, anh đi
đến cạnh Đường Thời Tô, hỏi: “Chúng ta đi bằng cách nào?”
Trong đôi mắt màu hổ phách của Đường
Thời Tô lóe qua ánh sáng ấm áp nhỏ vụn: “Em lái xe đến ạ.”
Đi trong sân trường có cảm giác lạ
lùng, vì ngày xưa Đường Thời Tô cũng đi bên anh, họ cùng đến trường cùng tan
học, lúc ấy Đường Thời Tô vẫn chưa biết lái xe, cảm giác này làm Đường Vân Phàm
thấy vừa lạ vừa quen.
Trên cả đoạn đường, họ chẳng nói gì.
Sau khi lên xe, Đường Vân Phàm hơi
lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ vài chuyện vặt. Anh vẫn coi
như có am hiểu về xe, kiểu xe Đường Thời Tô lái hiện tại e là không có tám chữ
số không mua nổi, xem ra sau khi Đường Thời Tô rời khỏi nhà họ Đường, trên
phương diện vật chất chí ít Lý Thuần Thăng không bạc đãi cậu.
Đỗ xe xong, Đường Thời Tô dẫn anh
vào một nhà hàng rất đẹp có tính riêng tư, phục vụ dẫn đường phía trước, giày
đạp lên thảm trải sàn mềm mại không phát ra âm thanh gì.
“Anh, anh muốn ăn gì ạ?” Vào phòng
riêng, Đường Thời Tô đẩy máy tính bảng cho anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đường Vân Phàm nhìn mấy món cậu
chọn, hơi ngạc nhiên.
Sau đó anh chọn vài loại bánh ngọt,
chờ phục vụ đi rồi, bầu không khí lại lần nữa yên ắng, cảm giác kỳ lạ lại bao
phủ lấy Đường Vân Phàm, như có vô số con kiến đang bò qua bò lại trong lòng
anh, thật ra anh có rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng lại không biết bắt đầu
hỏi từ đâu.
Đúng rồi, hình như Đường Thời Tô rất
quen thuộc nơi này.
“Cậu thường đến đây?”
Đường Thời Tô: “Thỉnh thoảng đến ạ,
nơi này khá tiện.”
Đường Vân Phàm hiểu tiện của cậu là
cách trường không xa lắm, tuy cũng không phải gần lắm, nhà hàng này mở ở khu
vực CBD, mà trang trí cũng khá đẹp, tất nhiên giá món cũng khá đắt, sinh viên
bình thường sẽ không chọn nơi thế này để ăn cơm.
Đường Thời Tô hỏi anh: “Vậy còn anh
thì sao, cuộc sống hiện tại thế nào?”
Ánh mắt Đường Vân Phàm rơi lên ngón
tay thon dài không đeo bất kỳ thứ gì của Đường Thời Tô: “Ngày nào cũng rất
nhiều tiết, sống cũng coi như phong phú nhỉ.”
Anh không nhịn được hỏi: “Sao cậu
không đeo chiếc nhẫn lúc trước?”
Ngay sau đó anh chứng kiến cảnh
tượng như ma pháp, tay Đường Thời Tô xòe ra trước mặt anh, một chiếc nhẫn cổ
xưa bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
“Em giấu đi rồi.”
...
Sau khi gợi mở chủ đề, họ nói đến
chuyện khác, bầu không khí dần không còn gượng gạo thế nữa.
“Lúc rảnh em sẽ theo cha học chút
việc công ty, giúp ông ta làm vài việc, tuy làm không được tốt cho lắm.� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.