Lời tựa:
Ở thế giới vội vàng tấp nập và đầy rẫy phức tạp này, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều những điều tuyệt vời của cuộc sống. Đó là những đóa hoa dại nở bên đường, là những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, là sắc hồng tím của buổi hoàng hôn và cả những cơn gió mát lạnh của buổi tối mùa hè. Nhưng sau khi gặp được em, tôi lại muốn chậm lại một nhịp, trân trọng những giây phút được ở bên em, thong thả cùng em cảm nhận thế gian tuyệt đẹp này.
– Cận Du Bạch
Cận Du Bạch chống nạnh đứng trước cửa
nhà Tô Nhan Chi. Con người khi hoảng sợ rất dễ làm loạn, Cận Du Bạch không
ngừng đi qua đi lại trước cửa.
Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy
điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, giám đốc Tiểu Cận.” Đầu bên kia
điện thoại mơ màng nói.
“Quán cà phê Kỳ Ngộ có chìa khóa dự
phòng của phòng trên lầu không?” Cận Du Bạch sốt
ruột hỏi.
“Giám đốc Tiểu Cận, không
có ở đó. Hơn nữa căn hộ ở trên kia đều dùng mật mã để mở cửa.” Người ở đầu bên
kia điện thoại nói.
Cận Du Bạch thở dài sau
đó tắt điện thoại.
Não của anh lập tức nhảy
số, lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Tinh Đàm.
“Sao vậy nhanh vậy đã nhớ
em rồi sao?” Ôn Tinh Đàm cười nói.
“Đừng nhiều lời, mau gửi
số điện thoại của Lâm Thư Thiển qua cho tôi.” Cận Du Bạch lạnh lùng nói.
“Anh định làm gì?” Ôn
Tinh Đàm lập tức hỏi.
Cận Du Bạch nhếch miệng,
“Cậu làm gì mà kích động vậy, hay là cậu gọi điện thoại hỏi cô ấy mật mã phòng
của Tô Nhan Chi là gì đi?”
“Không phải chứ? Cận Du Bạch,
anh đang đùa đấy à? Sao cô ấy có thể nói cho anh biết mật mã được?” Ôn Tinh Đàm
nghiêm túc nói.
“Tô Nhan Chi xảy ra
chuyện rồi, nhanh lên.” Cận Du Bạch nói xong liền tắt điện thoại.
Một lát sau Ôn Tinh Đàm
gửi cho Cận Du Bạch một dãy số, khi Cận Du Bạch nhìn thấy dãy số thì hơi kinh
ngạc một chút, nhưng anh không kịp nghĩ nhiều, lập tức mở cửa.
Phòng khách tối đen như
mực, phòng ngủ của Tô Nhan Chi không ngừng vang lên tiếng động.
Cận Du Bạch nhanh chóng
đi đến trước cửa phòng của Tô Nhan Chi. Anh gõ cửa phòng nói: “Tô Nhan Chi, cô
có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan Chi nửa ngày cũng
chưa trả lời, cứ liên tục lập đi lập lại: “Đừng mà, đừng mà…”
Cận Du Bạch đưa tay ra mở
cửa phòng, Tô Nhan Chi nằm trên giường đầu đẫm mồ hôi, tay khua lung tung, đồ
trên kệ gần đầu giường bị vứt lung tung dưới xuống đất, đồ bằng thủy tinh đều
vỡ tan tành.
Cận Du Bạch đi đến nắm
lấy tay Tô Nhan Chi, gọi tên của cô: “Tô Nhan Chi, Tô Nhan Chi…”
Tô Nhan Chi vừa khóc vừa
dừng lại hành động ban nãy. Cận Du Bạch sững sờ một lát sau đó kéo Tô Nhan Chi
dậy, ôm cô vào trong lòng.
Cận Du Bạch nhẹ nhàng xoa
lưng Tô Nhan Chi, nói: “Được rồi được rồi, không sao rồi.”
Tô Nhan Chi: “Đừng mà…
xin các cậu đó, đừng mà đừng mà…”
Mái tóc của cô ấy thấm
đẫm nước mắt và mồ hôi, đầu tóc rối tung. Cận Du Bạch ôm lấy Tô Nhan Chi, ôm
rất chặt.
Tô Nhan Chi không có cách
nào vùng vẫy, cô vòng tay ôm lấy bờ vai Cận Du Bạch. Nước mắt từng giọt từng
giọt rơi xuống người Cận Du Bạch, rất nhanh đã thấm ướt áo của anh.
Cận Du Bạch chỉ cảm thấy
áo bị ướt đẫm, anh cũng không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.