Lời tựa:
Xuân Tề Hạ An, Thu Đông Kỷ Hợi, mong anh mùa xuân hạnh phúc bình an, mùa hè vui vẻ an khang, mùa thu may mắn cát tường, mùa đông an khang thịnh vượng. Những ngày không có em ở cạnh bên, mong cuộc sống anh luôn tươi sáng, vui vẻ và bình yên, nếu như chúng ta không thể cùng nhau trải qua năm này qua năm khác, vậy em chúc anh năm tháng bình an, anh giống như ánh sáng được thần linh chiếu xuống, rơi trên những nơi tối tăm không đáy. Từ nay thế giới của em có ánh sáng và em cũng thấy được hy vọng.
– Tô Nhan Chi
Cận Du Bạch mím môi nhìn ông nội, nói:
“Ông nội, cháu không thích nghe mấy lời này của ông nữa, chẳng lẽ không có việc
gì thì cháu không thể về nhà sao?”
Ông cụ Cận nở nụ cười tươi rói. ông
nghiêng người và quàng tay qua vai Cận Du Bạch, nói: “Ông nội già rồi, đó là sự
thật. Cháu đó! Phải thường xuyên về thăm nhà.”
Cận Du Bạch lắc đầu, nói: “Ông nội, ông
không thể nói như thế.”
Ông cụ Cận cười rồi nói: “Được rồi!
Nghèo thì cũng nghèo rồi, nói đi có chuyện gì? Thằng nhóc này, ông còn không
hiểu cháu sao? Nếu như không có việc gì thì cháu nhất định không bao giờ về cái
nhà này”.
Cận Du Bạch gãi đầu, nói: “Ông nội, sau
này cháu nhất định sẽ thường xuyên về nhà thăm ông, ăn cơm với ông.”
Ông cụ Cận ngày càng cười vui vẻ hơn,
nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn, liên tục gật đầu, nói: “Được rồi! Được rồi!
Đây mới đúng là cháu ngoan của ông.”
Cận Du Bạch nhìn ông mình cười rồi anh
cũng cười theo, ngài Cận nhẹ nhàng vỗ vào tay Cận Du Bạch, ý bảo anh giải thích
rõ ràng lý do anh quay lại.
Cận Du Bạch mím môi rồi, nói: “Ông ơi,
nhóm tác giả đầu tiên ký hợp đồng với
công ty là do ông tự mình xét duyệt
đúng không ạ?”
“Ừm!” Ông cụ Cận gật đầu, hỏi: “Đúng là
ông xét duyệt, làm sao vậy?”
Cận Du Bạch nói: “Ông nội, cháu muốn
lấy hợp đồng ký kết của bọn họ từ ông, với cả thông tin về thân phận của bọn họ
nữa.” Ông cụ Cận tự vỗ đầu mình, nói:
“Ông thật là hồ đồ quá, ông sẽ đưa
những thứ này cho cháu ngay.”
Cận Du Bạch gật đầu.
Ngài Cận chống gậy đứng lên khỏi ghế sô
pha, Cận Du Bạch lập tức chạy lại đỡ ông. Ông cụ Cận mới liếc nhìn anh một cái, sau đó mỉm cười
nói: “Vào phòng làm việc đi.”
“Vâng!” Cận Du Bạch từ từ đỡ Ông đi về
phía phòng làm việc.
Ông cụ Cận quả thật đã già, trong lòng
Cận Du Bạch đột nhiên cảm thấy rất buồn: ‘Năm xưa thường cùng ông rong ruổi
trong trung tâm thương mại, các đồng nghiệp rất kính phục ông.
Còn bây giờ thì, ông cụ Cận chỉ là ông
nội của anh thôi, bọn họ cũng giống như bao gia đình bình thường khác.’
Ông cụ Cận từ từ ngồi xuống ghế, Cận Du
Bạch mở máy tính hộ ông.
Ông cụ Cận mở nền tảng sáng tác của Cận
Ngôn ra, nói với Cận Du Bạch: “Mật mã là sinh nhật của ông.”
Cận Du Bạch nhìn ông cụ Cận không nói
lời nào rồi gật đầu. Cha mẹ của Cận Du Bạch đã qua đời từ rất lâu rồi, đối với
ông cụ Cận mà nói, Cận Du Bạch chính là người thân duy nhất của ông.
Mặc dù ông rất cưng chiều đứa cháu này,
nhưng mà không còn cách nào khác,
Cận Du Bạch đã được định sẵn sẽ trở
thành người thừa kế của công ty Cận Ngôn.
Cho nên, ông luôn luôn nghiêm khắc với
anh. Trước giờ đều như vậy, từ nhỏ Cận Du Bạch không giống với những đứa trẻ
khác.
Bọn họ có cha mẹ, còn Cận Du Bạch thì
không, ông cụ Cận thì luôn nghiêm khắc với anh, khiến cho tâm hồn non nớt của
anh bị tổn thương gấp vạn lần.
Cận Du Bạch đã mắc chứng trầm cảm khi
còn nhỏ, vì vậy anh luôn ở một mình, tính tình cũng vô cùng nổi loạn, đến nỗi
không ai muốn l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.