Lời tựa:
Trên cuộc đời này có muôn vàn nuối tiếc. Ví như bỏ lỡ
tuổi thanh xuân quý giá, hay không thể nhìn thấy nơi ta lớn lên. Cho dù vắng mặt
trong những năm tháng quan trọng nhất thì em cũng sẽ âm thầm tìm kiếm dấu chân
của anh, bù đắp cho anh những ngày tháng đó. Em muốn nhìn thấy quá khứ của anh,
muốn đi cùng với anh trong tương lai. Người ta nói mùa thu thích hợp để nhớ
thương, nhưng em lại nghĩ mùa thu phù hợp để gặp gỡ hơn. Chúng ta gặp nhau nhé?
— Tô Nhan Chi
“Mẹ, mẹ không
sao chứ? Con vừa mới quay lại thăm mẹ thôi mà!” Tô Nhan Chi ôm chầm lấy mẹ Tô.
Mẹ Tô dịu dàng
vuốt tóc cô và nói: “Mẹ không sao hết, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao?
Chỉ là cảm nhẹ thôi mà.”
Tô Nhan Chi bĩu
môi nói: “Mẹ à, bây giờ cảm lạnh cũng rất nguy hiểm, mẹ đừng có xem
thường!"
Mẹ Tô mỉm cười
nhìn Tô Nhan Chi, vỗ nhẹ vào tay cô rồi nói: “Mẹ biết rồi, con yên tâm đi.”
Tô Nhan Chi gật
đầu: “Mẹ, nếu không thì mẹ lên thành phố ở cùng với con, như vậy con mới chăm
sóc cho mẹ được.”
“Chi Chi à, con
nghe mẹ nói này, nơi đây là quê hương của chúng ta, cha con vẫn còn ở đây, mẹ
cũng không nỡ rời đi.” Mẹ Tô quay người lại nhìn vào ảnh thờ của cha Tô.
“Được rồi, con
nghe lời mẹ mà.” Tô Nhan Chi nhẹ nhàng cất lời.
Cô đã thuyết
phục mẹ Tô rất nhiều lần, nhưng bà ấy luôn nói rằng mình không nỡ rời khỏi đây,
vẫn chưa sẵn sàng c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.