Sau Tết Trung thu, Tiểu Điềm Điềm tiếp tục đi học mẫu
giáo, Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn mỗi người một công việc và cuộc sống của họ
bắt đầu đi vào nề nếp.
Tuy nhiên, cách cả hai sống chung với nhau đã khác trước
khá nhiều.
Mấy ngày qua, Giản Quý Bạch luôn ở trong trạng thái ngây
ngốc như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống*, lại trùng hợp rơi trúng đầu anh.
Cả người lâng lâng, khóe miệng không ngừng cong lên.
(*) Bánh từ trên trời rơi xuống ý chỉ thưởng thức những
thứ làm sẵn mà không cần tốn công sức.
Mộ Du Vãn tuy không nói thẳng ra rằng cô thích anh, nhưng
chính miệng cô đã giải thích nói về Kỳ Văn Tân, thế là đủ để Giản Quý Bạch lên
thiên đường.
Anh thực sự không ngờ chuyện ồn ào náo động trong trường
đại học Lan Châu lại là giả, khiến anh sợ đầu sợ đuôi ngần ấy năm.
Nếu biết sớm hai người đó chẳng có quan hệ gì, anh đã chủ
động bày tỏ tình cảm rồi.
Nhưng bây giờ biết cũng xem như chưa quá muộn.
Trước đây, anh sợ Mộ Du Vãn cảm thấy anh phiền, vì vậy
anh không dám gửi tin nhắn cũng như gọi điện cho cô thường xuyên, nhưng bây giờ
Giản Quý Bạch không còn sợ nữa.
Gửi tin nhắn cho Mộ Du Vãn mọi lúc, mọi nơi kể cả trong
giờ làm việc.
Từ chuyện lớn như gần đây lợi nhuận công ty được bao
nhiêu, đến chuyện nhỏ như ly cà phê mà thư ký mới tuyển pha cho anh quá ngọt,
không hợp khẩu vị của anh, rồi phải nói thêm người thư ký đó là ký nam… mọi
chuyện lớn nhỏ đều tùy thời báo cáo cho cô, trở thành một cao thủ nói chuyện
phiếm hạng nhất.
Mộ Du Vãn biết bên ngoài anh rất giỏi giao tiếp, nhưng vì
mấy năm trước ở cạnh anh, anh luôn kiệm lời ít nói, cô nhất thời không quen với
sự thay đổi đột ngột này.
Trong phòng học yoga, Mộ Du Vãn đang ở trong lớp học, màn
hình điện thoại đặt trong ngăn tủ bật sáng liên tục.
Cho đến kết thúc lớp học buổi tối, các học viên đều đã
rời đi, Mộ Du Vãn nhìn tin nhắn trên điện thoại không nói nên lời.
Cô thậm chí còn không có thời gian để trả lời, vậy mà anh
vẫn đơn phương gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy.
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây nửa tiếng trước: [Vợ
ơi, khi nào em tan làm, anh đón em nhé?]
Mộ Du Vãn nhìn chằm chằm tin nhắn của anh, đang định nói
cô có xe, cô có thể tự về, đột nhiên nhận được một tin nhắn khác: [Vợ ơi, anh
đang ở dưới lầu, bao giờ em ra thế?]
Anh thực sự đã đến đón cô, trái tim của Mộ Du Vãn đột
nhiên đập lỡ một nhịp, cô vội vàng trả lời: [Đợi một chút.]
Đặt điện thoại xuống, cô đang định thay bộ quần áo tập
yoga, thì chợt nhớ tới buổi chiều lúc tập yoga có đổ mồ hôi.
Cô duỗi tay ra ngửi ngửi, mặc dù không có mùi gì, nhưng
vẫn chạy thật nhanh vào phòng tắm, bât vòi tắm nước nóng, nhanh chóng thoa sữa
tắm khắp người, mùi thơm nhẹ của sữa tắm thoang thoảng trong không khí thật dễ
chịu.
Tắm rửa xong, cô thay quần áo đi ra ngoài, bước đến trước
gương, ngồi xuống trang điểm lại.
Khi cô cầm lấy túi sách ra khỏi phòng tập yoga thì đã là
hai mươi phút sau.
Sợ Giản Quý Bạch đợi lâu, Mộ Du Vãn chạy cầm theo chiếc
túi chạy nhanh vào thang máy.
Xuống đến tầng một, cô hít một hơi thật sâu, nhìn lại bản
thân qua chiếc gương bên trong thang máy để xác định lớp trang điểm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.