Trước khi gặp mặt, cô đã tưởng tượng ra hàng trăm cách để mở đầu câu
chuyện, nhưng không ngờ rằng đến khi thực sự đối mặt với nhau tất cả những suy
nghĩ của cô lại giống như đĩa hát mới phát được một nửa, còn lại toàn bộ các
thông số kỹ thuật ở nửa sau đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một khoảng trống
không.
Lúc này chỉ còn biết nói theo bản năng: “Uống trà không” và không thể
không hoàn thành hành động rót trà cho đỡ ngượng ngùng.
Diệp Thanh Đường nhìn Ứng Như Ký uống trà, rồi lại rót thêm cho chính
mình nửa cốc nữa. Cô vừa nhấp một ngụm trà cho sảng khoái tinh thần vừa mau
chóng suy nghĩ xem nên mở lời với anh như nào để vẫn lịch sự mà không quá khách
khí.
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án thì sự tĩnh lặng đã bị Tôn Miêu phá vỡ. Tôn
Miêu từ đằng xa vẫy tay gọi cô rồi chạy tới.
“Thanh Đường, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.”
Chẳng hiếu sao Diệp Thanh Đường lại đặt cốc trà của mình xuống rồi tự
biến mình thành em gái phục vụ trà nước một lần nữa. Cô rót cho Tôn Miêu một cốc
trà, rồi lại rót cho Diêu Huy theo sau cô đến một cốc.
Tôn Miêu mặc một chiếc áo phông dài tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc
áo khoác gió. Cô dường như đã bị gió trên sườn dốc thổi đến ngu người, sau khi
uống được ngụm trà liền thở dài mãn nguyện.
Diệp Thanh Đường cười nói: “Khổ thân mọi người rồi.”
“Chuẩn bị suốt cả một năm, hôm năm cuối ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.