Tần Dịch Nguyên rời đi,
trong phòng khôi phục lại sự yên lặng.
Trang Ngạn Du đặt khăn
lau tóc sang một bên, thấy đầu dây bên kia không có âm thanh mới cúi đầu nhìn
điện thoại, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Cậu lên tiếng hỏi:
"A Tập, anh còn ở đó không?"
Ôn Trầm Tập nặng nề
đáp: "Còn."
Anh nói thêm:
"Người vừa nãy là ai?"
Trang Ngạn Du:
"Đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật, trước đó tôi đã nói với anh rồi."
Trong đầu Ôn Trầm Tập
lập tức lộ ra một bóng người: "Họ Tần à?"
Trang Ngạn Du:
"Tần Dịch Nguyên."
Ôn Trầm Tập:
"..."
Anh đã sớm quên mất
người này.
Hoặc là nói, từ sau khi
anh bảo Tiểu Du không nói chuyện cùng người này, anh đã không nghe thấy Tiểu Du
nhắc tới nữa.
Thế nên anh đã hoàn
toàn xem nhẹ sự xuất hiện của người này.
Hoàn toàn không nghĩ
tới, người biến mất đã lâu như vậy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh lần
nữa.
Ôn Trầm Tập hỏi:
"Sao cậu ta lại đi công tác với cậu?"
Không phải đã cắt đứt
liên lạc từ lâu rồi sao?
Trang Ngạn Du giải
thích với anh, nói rằng hạng mục bến cảng thành phố A trước kia cũng là cậu và
anh ta cùng làm.
Bây giờ Tần Dịch Nguyên
đã có kinh nghiệm, nên việc bắt đầu sẽ dễ dàng hơn so với các kỹ sư không quen.
Mà Tần Dịch Nguyên cũng
tự mình nói với cậu muốn tiếp tục cùng hợp tác trong hạng mục lần này, cho nên
Trang Ngạn Du đã đồng ý.
Hơn nữa quản lý Từ cũng
ưu tiên đề cử Tần Dịch Nguyên.
Ôn Trầm Tập:
"..."
Vậy mà hơn nửa tháng
trước hai người đã làm việc cùng nhau rồi.
Nhưng anh lại không hay
biết.
Ôn Trầm Tập im lặng một
lúc lâu, lý trí nói cho anh rằng: Gọi người điều Tần Dịch Nguyên đi là không có
khả năng. Hơn nữa theo điều khoản của hạng mục này, nếu không phải phát sinh sự
cố lớn ngoài ý muốn thì sẽ không thể tùy tiện thay người.
Nói cách khác, sau này
họ sẽ làm việc với nhau trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng về mặt cảm xúc,
vừa tưởng tượng có kẻ ở bên cạnh mơ ước bé cá này như hổ rình mồi thì anh đã
hận không thể trực tiếp điều người đi ngay.
Mãi một lúc sau, Ôn
Trầm Tập mới nói: "Cậu ta biết tôi là ai không?"
Trang Ngạn Du:
"Chắc là biết đấy."
Ôn Trầm Tập: "Chắc
là?"
Ôn Trầm Tập bỗng nhiên
nghĩ tới điều gì đó, trong lòng anh nhất thời hiện lên dự cảm không tốt, hơi
đổi giọng: "Tiểu Du, cậu ta nhìn thấy gối ôm… là bức ảnh nào?"
Trang Ngạn Du nhìn
thoáng qua: "Là cái ảnh anh đang ngồi."
Ôn Trầm Tập:
"..."
Chính là cái hình bị
kéo đến làm biến dạng giống gương mặt yêu quái rắn trong Hồ Lô Biến đấy hả.
Nói thật, sau đó anh đã
lên mạng tra thử, phát hiện người khác làm gối ôm đều khá đẹp, chẳng biết vì
sao chú Trang lại có thể làm thành ra như vậy. Nhưng khi nghĩ đến tư duy trai
thẳng sắt thép y như nhau của Trang Ngạn Du của chú Trang, Ôn Trầm Tập lại cảm
thấy mình vẫn có thể hiểu được.
Thấy anh em lại không
nói gì, Trang Ngạn Du cân nhắc tới suy nghĩ của anh, chẳng lẽ là cảm thấy bức
ảnh này không đẹp trai sao?
Trang Ngạn Du nhìn trái
ngắm phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh em nhà mình rất đẹp trai!
Cậu an ủi anh: "A
Tập, anh yên tâm, bức ảnh này thật sự rất đẹp, chắc anh ta sẽ nhận ra anh."
Nhìn đi.
Cái thẩm mỹ của hai ba
con nhà này.
Một lúc lâu sau Ôn Trầm
Tập mới nói: ".... Đừng đi dạo với cậu ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.