Không
sai, Ôn Trầm Tập rất muốn kết hôn với Tiểu Du.
Đây
là mục tiêu anh muốn hoàn thành nhất trước mắt.
Cho
nên anh vẫn luôn đợi tiểu Du nghĩ thông, muốn cậu hiểu rõ tình cảm của anh với
cậu và cả tình cảm của cậu đối với anh có sự khác biệt.
Kết
quả anh đã đợi được đến đối phương đồng ý kết hôn, nhưng không ngờ rằng...
Lại
chỉ vì nguyên nhân trước đây anh thuận miệng nhắc tới.
Ôn
Trầm Tập nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Anh
nhìn người gấp không chờ nổi muốn kết hôn với mình, cười hỏi: "Tiểu Du
muốn kết hôn với tôi là bởi vì cái này sao?"
Trang
Ngạn Du mím môi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Không được à?”
Rõ
ràng anh ấy gợi ý là mình có thể làm vậy.
Bây
giờ cậu cảm thấy đề nghị này của A Tập cũng không tệ.
“Đương
nhiên có thể.” Ôn Trầm Tập dịu giọng nói: "Nhưng tôi càng mong Tiểu Du vì
thích tôi nên mới kết hôn với tôi."
Trang
Ngạn Du nhíu mày, vô ý thức muốn nói cậu cũng thích anh.
Nhưng
nghĩ lại, nếu như cậu nói như vậy, A Tập sẽ lại nói “thích” của cậu không giống
với “thích” của anh.
Ôn
Trầm Tập kéo cậu đến ban công, đẩy cậu ngồi lên sofa, lại nhìn thoáng qua tầng
trên, thấy Chu Thanh Thành không xuống, anh mới nửa quỳ ở trước mặt cậu nói:
"Du Du đã từng nghĩ chưa, thật ra có rất nhiều cách đối phó Chu Thanh
Thành, cho nên không cần phải vì thế mà làm ảnh hưởng tới việc lớn cả đời của
mình, đúng không? Chúng ta có thể nghĩ cách khác, nếu chỉ vì Chu Thanh Thành mà
đồng ý kết hôn với tôi, nhỡ đâu sau này Tiểu Du hối hận thì sao đây? Tôi không
muốn sau khi em kết hôn với tôi sẽ không vui."
Ôn
Trầm Tập chọc chọc lúm đồng tiền của cậu, nhẹ nhàng nói: "Vừa nghĩ đến
Tiểu Du ở cùng tôi có thể sẽ không vui, tôi đã thấy không thoải mái."
"Không
thoải mái?"
"Đúng
vậy, cảm giác cả người đều bứt rứt."
Trang
Ngạn Du nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không như thế đâu."
Ôn
Trầm Tập cười: "Được, tôi biết rồi. Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách đối
phó Chu Thanh Thành trước, đúng chứ?"
Trang
Ngạn Du tò mò hỏi: "Anh định đối phó như thế nào?"
Ôn
Trầm Tập: "Vậy anh phải biết tại sao Du Du sợ nó trước."
Đây
là chỗ anh không hiểu được.
Loại
sợ hãi và căng thẳng này không phải giả bộ mà thật sự là bản năng thân thể.
Anh
có thể cảm nhận được rõ Tiểu Du sợ Chu Thanh Thành là xuất phát từ bản năng
thân thể.
Nếu
không phải biết nhân phẩm của Chu Thanh Thành, anh cũng phải nghi ngờ có phải
trước đây em mình từng ức hiếp Trang Ngạn Du nên mới khiến cậu sợ và căng thẳng
khi nhìn thấy đối phương.
Nhưng
vì biết em mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, Ôn Trầm Tập mới thấy lạ.
Anh
vẫn tin tưởng Chu Thanh Thành.
Vậy
rốt cuộc là vì sao?
Mắt
thường có thể nhìn thấy Trang Ngạn Du trở nên ủ rũ, cơ thể vùi vào sofa, ánh
mắt trốn tránh, ấp úng nói: "Cũng, cũng không có gì...."
Ôn
Trầm Tập vừa nhìn cậu như vậy là biết sẽ không hỏi ra cái gì.
Bây
giờ anh hiểu rất rõ hành vi cử chỉ của Trang Ngạn Du, cứ hễ ấp úng thì là cậu
có chuyện không thể nói hoặc không muốn nói.
Mà
thật ra lúc này có ép hỏi như thế nào cũng vô dụng thôi, tuy từ trước đến giờ
anh chưa từng và cũng không nỡ ép hỏi cậu.
Ôn
Trầm Tập dứt khoát không hỏi nữa, rầu rĩ nói: "Nếu đã không có gì thì tôi
phải ngẫm xem có cách nào không."
Ôn
Trầm Tập: "Không sao, việc này giao cho tôi nghĩ cách là được."
Trang
Ngạn Du lại nhìn anh.
Ôn
Trầm Tập: "Tiểu Du?"
Anh
cảm thấy mình vừa kết luận quá sớm, còn nói mình hiểu Trang Ngạn Du, bây giờ
lại không nhìn ra đến cùng Tiểu Du đang nghĩ gì.
Lát
sau Trang Ngạn Du mới nói: "Cậu ấy là em ruột của anh."
Ôn
Trầm Tập cười: "Đương nhiên, chuyện này tôi còn rõ hơn em."
"Vậy
anh định đối xử tệ như thế với cậu ấy sao?" Trang Ngạn Du cảm thấy tuy bây
giờ mình không phải anh em tốt nhất hay em trai ruột của Ôn Trầm Tập, nhưng cậu
lại có cảm giác mình vẫn xếp thứ nhất trong lòng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.