Cậu bé có một đôi mắt to tròn đen nhánh có thần. Bởi vì đôi mắt to tròn nên đem lại cho người khác cảm giác ngây thơ vô hại.

Cậu bé vốn mang dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, gương mặt núng nính, cho dù là ai cũng cảm thấy thật đáng yêu.

Lúc cậu bé dùng ánh mắt chờ mong nhìn Ôn Trầm Tập, đôi mắt to tròn như đang thúc giục “Mau đồng ý mau đồng ý”.

Ôn Trầm Tập có cảm giác không mở lòng cự tuyệt.

Cậu im lặng một lát, đầu tiên là tịch thu con dao nhỏ trên tay cậu bé, sau đó nghiêm túc nói: "Trẻ con không được nghịch dao."

Trang Ngạn Du: “?”

Không chờ phản ứng của cậu bé, thiếu niên lại hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”.

Trang Ngạn Du không tình không nguyện nói: “5 tuổi.”

Ôn Trầm Tập nghiêm túc kiến nghị với chú Trang: “Chú Trang, thằng bé còn nhỏ, vẫn nên xem phim hoạt hình thì hơn.”

Ý là, ít xem loại chương trình không thích hợp cho trẻ em này.

Nhìn thử xem cậu bé đã học được cái gì này.

Trang Ngạn Du: “??”

Chú Trang xấu hổ mà cười cười.

Trái lại Chu Bạch Thuật thấy rất vui: "Con trai của ông hoạt bát đáng yêu ghê."

Trang Ngạn Du khẽ nhíu mày, nhìn Ôn Trầm Tập nói: "Em rất nghiêm túc, em muốn kết bái với anh."

Trang Ngạn Du không cảm thấy một đứa trẻ mới 5 tuổi như mình kết bạn với một thiếu niên 12 tuổi có gì không đúng.

Trong kiếp trước, ở thế giới tu chân, một thánh nữ ngàn tuổi vẫn có thể kết hôn với ký chủ chưa đầy một trăm tuổi của cậu.

Một tôn giả 3000 tuổi vẫn có thể cùng ký chủ 100 tuổi trở thành bạn vong niên.

Chỉ cần thật lòng muốn kết bạn, tuổi tác chưa bao giờ là khoảng cách!

Bọn họ cùng lắm chỉ cách nhau 7 tuổi thôi, tại sao lại không làm bạn bè được?

Chu Bạch Thuật cũng nói: "A Tập, con cứ dỗ em trai chơi đóng vai một lát đi, thằng bé còn nhỏ, không hiểu cái này.”

Trang Ngạn Du biết “đóng vai” là gì, dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Chu Bạch Thuật: "Không phải đóng vai.”

Tui sẽ là kiểu người sẽ chơi đóng vai gia đình à?

Chỉ là lời này được nói ra từ trong miệng một thằng nhãi con 5 tuổi thật đúng là không có sức thuyết phục gì.

Quả nhiên, Chu Bạch Thuật đã cười đến không khép miệng được: “Ha ha ha ha, đúng đúng, không phải, không phải.”

Nói xong còn nháy mắt với Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập không còn cách nào, làm “anh trai” lớn tuổi nhất, cậu chỉ có thể đảm đương trách nhiệm chăm sóc em trai, chơi trò đóng vai gia đình với bé.

Tuy nhiên, cậu vẫn không trả lại con dao cho Trang Ngạn Du: " Không cần dùng máu đâu, cứ kết bái như vậy là được rồi.”

Ánh mắt Trang Ngạn Du sáng ngời, tuy rằng quá trình không được hợp ý bé cho lắm, nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được.

Trang Ngạn Du gọi một tiếng: “Ba, bật lửa.”

Ôn Trầm Tập nhìn ba cây nhang trong tay, không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ: “Chắc là không cần thắp hương đâu?”
Trán Trang Ngạn Du nhăn thành chữ “xuyên”: “Đến máu cũng đã không dùng rồi.”

Nếu lại lược bớt bước này thì làm sao giống kết bái nữa.

Thiếu niên ưu sầu, sâu sắc cảm nhận được sau này trong nhà không thể có TV, nếu không em trai A Thành cũng bị “đầu độc” thì làm sao bây giờ?

Chú Trang đến giúp bọn họ đốt nhang, nhìn thấy trên bàn còn rượu trắng bèn đổi thành nước ấm: “Mấy đứa chưa thể uống rượu, có thể dùng trà thay rượu.”

Trang Ngạn Du lại nhìn Ôn Trầm Tập, rất là uất ức "Anh xem, lại lược bớt rồi".

Ôn Trầm Tập cảm thấy nếu mà còn lược bớt trò dâng hương này thì nhóc con sẽ khóc mất.

Ôn Trầm Tập thở dài, tuổi còn nhỏ, lưng lại thấy nặng nề khó hiểu: "Được rồi, vậy bắt đầu đi."

Ôn Trầm Tập còn muốn gọi em trai của mình cũng cùng kết bái, muốn dẫn em trai cùng nhau chơi.

Chỉ là đối với lời nói của anh, Chu Thanh Thành mắt điếc tai ngơ, ngồi ở đó nhìn chằm chằm người máy của mình.

Ôn Trầm Tập không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu.

“Lấy trời làm chứng, hôm nay ta, Trang Ngạn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play