Trong nháy mắt anh buông tay ra, An Vu vội vàng lùi về phía
sau.
Cô cách Giang Sóc một khoảng, mím môi hỏi: “Giúp chuyện gì?”
Giang Sóc cười khẽ. Hình như anh cố ý di chuyển cơ thể mình
đứng thẳng, sau đó anh lại nhảy một bước nhỏ, tựa vào tường. Khoảng cách An Vu
cố ý lùi phía sau đã bị anh kéo gần.
Cô khẩn trương, cánh tay ôm cuốn sách kẹp chặt lại.
Động tác rất nhỏ này không hề bất ngờ rơi vào trong mắt
Giang Sóc. Anh mím môi: “Cậu đưa tôi xuống lầu.”
“Cái… cái gì?”
Giọng điệu của anh quá tự nhiên làm An Vu hoài nghi mình
nghe lầm.
“Không nghe rõ à?” Giang Sóc khẽ nhướng đuôi lông mày, chỉ
vào chân mình. Trong ánh mắt hoang mang của An Vu, anh cong môi nói: “Tôi còn
chưa có ăn cơm đâu. Không xuống lầu được, bạn học có thể giúp tôi một chuyện
tốt không? Đưa tôi xuống lầu ăn cơm được không?”
Thì ra là vậy, An Vu nghiêng đầu. Bên cạnh là chiếc xe lăn
màu xám đen quen thuộc của anh, đứng hướng về phía cầu thang.
Hình như anh đang có ý định xuống cầu thang.
“Nhưng mà.” An Vu hơi do dự, cô thành thật trả lời: “Nhưng
tôi với cậu không có quen biết nhau.”
“Không quen?” Giang Sóc liếc nhẹ nhìn cô một cái.
Chẳng lẽ không đúng?
Nụ cười trên mặt Giang Sóc dần nhạt đi: “Lần trước, ai sửa
máy photocopy cho cậu hả? "
Hừ, nhóc vong ơn phụ nghĩa.
Sắc mặt của An Vu thoáng phiền muộn.
Chuyện này đương nhiên là cô vẫn không quên.
“Sao hả? Tôi sảng khoái giúp cậu một việc quan trọng. Bây
giờ, tôi mới nhờ cậu giúp đỡ một việc, cậu lại cảm thấy khó xử.” Giang Sóc nói
với ý vị sâu xa: “Bạn học, cậu rất không nhân hậu đó.”
“...”
An Vu cảm thấy mặt hơi nóng rát, muốn cãi lại anh. Lần
trước, anh thoải mái giúp đỡ hồi nào, rõ ràng là anh từ chối trước và thái độ
còn rất không tốt.
Mặc dù, cuối cùng anh vẫn ra tay giúp đỡ nhưng cô đã nhặt
bóng giúp anh rồi.
An Vu thở dài, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Không so đo với người khuyết tật.
“Vậy cậu phải đợi một lát.”
An Vu chỉ hành lang nói: “Tôi mang sách vở về lớp học trước
rồi lại giúp cậu, được không?”
“Được.”
Giang Sóc nở nụ cười, tựa vào tường. Anh làm tư thế lười
biếng, lộ ra vẻ tự đại.
“Nhanh lên. Tôi chết đói rồi.”
An Vu thấy hơi tức giận. Tên khốn kiếp này, chết đói thì
chết đói đi.
Có liên quan gì đến cô.
Bước chân trở lại lớp học không còn nhẹ nhàng như vừa rồi,
mang theo chút tức giận.
An Vu bắt đầu hoài nghi chính mình. Lúc trước, sao cô lại có
cảm giác thương hại cậu ta, không phải bị què à? Bị què còn kiêu ngạo như vậy.
An Vu trở lại lớp học, đặt quyển sách mình mượn lên bàn Tống
Kỳ Thành. Sau đó cô mới đặt giấy đã photo vào ngăn kéo, lấy cốc giữ nhiệt màu
hồng từ dưới bàn lên. Cô uống một chút để bình phục lại tâm trạng.
Hơi mài giũa một lát, An Vu mới đi trở về.
Hình như thiếu niên đứng ở đó cảm thấy hơi mệt mỏi nên ngồi
trở lại xe lăn.
Xe lăn dừng ở cuối hành lang dài, anh nhìn An Vu đi đến cả
một đường. Khuỷu tay chống đầu, ánh mắt thẳng thắn.
Tai An Vu đỏ lên, nóng lên do bị nhìn chằm chằm.
Cô ho nhẹ hỏi anh: “Tôi nên làm gì để giúp cậu?”
Giang Sóc không trả lời, cong môi nói: “Cậu chậm quá, tôi
đợi mười phút rồi. Mà mười phút đó, tôi có thể chạy xong ba ngàn mét.”
Người có thể chạy được ba ngàn mét lại không xuống được ba
tầng.
Khoe khoang.
An Vu cũng không muốn vạch trần anh. Cô phải lễ phép, không
được so đo với người khuyết tật.
“Uống chút nước.” An Vu không nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Tôi
phải làm gì mới giúp được cậu?”
Giang Sóc nở nụ cười, hơi nghiêm túc. Anh chỉ bậc cầu thang
nói: “Trước tiên, cậu giúp tôi xuống dưới.”
An Vu làm theo, cô đi tới phía sau Giang Sóc. Ở chỗ đó có
hai tay cầm.
Cô nắm lấy tay cầm rồi đẩy về phía trước một chút.
Bánh xe lăn rất lớn, đẩy lên cũng không cần tốn bao nhiêu
sức lực. An Vu thoải mái đẩy anh đến gần cầu thang.
“Sau đó thì sao?” Cô cúi đầu hỏi.
Giang Sóc không trả lời mà đứng thẳng lên. Chân trái đứng
thẳng, cánh tay lười biếng khoác lên tay vịn cầu thang.
An Vu đẩy xe lăn lùi về phía sau, xoay người đã nhìn thấy
Giang Sóc nâng tay phải lên.
Anh thấy An Vu không nhúc nhích, nghiêng đầu nói: “Tới đây.”
“...”
An Vu lằng nhằng một lát mới đứng bên cạnh anh.
Khi thiếu niên đứng lên, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh.
Anh rất cao, giống như một cái lò sưởi ấm áp, tới gần liền khiến cô cảm thấy
nóng rực.
“Sau đó thì sao?”
Thiếu niên rủ cánh tay xuống, giả bộ treo xuống.
An Vu cảm thấy rất khẩn trương. Hình như cô dự đoán được anh
muốn làm gì.
“Không được.”
Cô bỗng nhiên lên tiếng.
Động tác của Giang Sóc cứng đờ, anh nhíu mày hỏi: “Cậu giúp
một chút cũng không được à?”
An Vu lắc đầu, giọng điệu rất cố chấp từ chối: “Không được.”
Cô không thân thiết với anh.
Động tác này quá mức thân mật, An Vu chưa từng gần gũi với
nam sinh nên cô không thể làm được.
Giang Sóc cũng không ép cô. Anh thu tay về, bỏ vào túi, cúi
đầu nhìn cô.
“Vậy làm sao đỡ tôi được?”
Lúc đó hoàng hôn trên bầu trời đã rút đi, ánh sáng trong
hành lang dần ảm đạm.
Làn gió nhẹ lướt qua, cây ngô đồng vang lên tiếng xào xạc.
Mái tóc lộn xộn của thiếu nữ lắc lư trong gió mát. Xa xa,
tòa nhà thực nghiệm truyền đến những tiếng huýt sáo ồn ào, động tĩnh lao đến
đặc biệt rõ ràng trong tòa nhà thực nghiệm.
Thời gian ăn cơm tối dần dần biến mất. Nếu cô không rời đi,
sẽ có học sinh trở về nhìn thấy.
An Vu rút tay ra, giơ lòng bàn tay với anh.
“Cậu… cậu có thể vịn tay của tôi.”
“Cũng được.”
Giang Sóc đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của
cô.
Trong nháy mắt chạm vào, trái tim anh liên tục run rẩy.
Mẹ kiếp, tay cô gái này bị sao vậy? Sao lại mềm mại như vậy?
Giang Sóc không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái đứng bên cạnh anh, làn da của cô rất trắng nhưng bởi
vì căng thẳng nên vành tai của cô đỏ lên.
Trên người cô có mùi hoa rất nhẹ nhàng, giống như mùi hoa
nhài. Giang Sóc là người dễ chóng mặt trước mùi hương, cực kỳ chán ghét mùi
tinh dầu nồng đậm. Giống như người phụ nữ trong nhà kia, anh ngửi một cái đã
cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cô thì khác, làm anh cảm thấy rất thoải mái.
Thậm chí, Giang Sóc còn cho rằng bản thân mình có bệnh. Anh
không hề có sở thích lưu luyến mùi hương.
An Vu cúi đầu không dám nhìn anh. Ánh mắt kia quá mức nóng
rực, An Vu biết anh đang nhìn mình.
Mặt cô bị nhìn đến sắp bóc cháy, sao anh vẫn không đi.
An Vu ngẩng đầu thúc giục anh: “Cậu nhanh lên đi.”
Ngữ điệu của cô u oán. Giang Sóc hoàn hồn, khóe môi cong
lên: “Được.”
Chân trái của anh bị thương, đùi phải bó thạch cao, lơ lửng
giữa không trung.
Hơn phân nửa cơ thể dựa vào lan can, chân trái từng chút
từng chút nhảy xuống.
Thật ra, tư thế này rất chướng mắt, thậm chí có chút chật
vật nhưng cả người tỏa ra sự lười biếng. Vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp xuất hiện
trên mặt, ngược lại tạo một cảm giác hoàn toàn khác cho anh.
Anh nhảy rất chậm, tay An Vu bị kéo. Hơi thở của thiếu niên
quá nồng đậm làm lòng bàn tay của cô ướt đẫm mồ hôi.
Bàn tay của anh rất lớn và nóng.
An Vu không ngừng khẩn trương, xúc cảm tay dán trên bàn tay
quá rõ ràng. Cô cho đến bây giờ chưa từng thân cận với nam sinh khác.
An Vu nhẫn nại. Cuối cùng cũng đưa anh xuống lầu.
Còn chưa đợi anh nói chuyện, An Vu xoay người lên lầu giúp
anh di chuyển xe lăn xuống dưới.
Sau đó, cô cũng không quay đầu lại đã xoay người rời đi.
“...”
Giang Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi, sửng sốt một lúc lâu,
không nhịn được cười ra tiếng.
Tính cách cũng rất lớn.
Tiền Đạc Hâm xách một bình nước có ga trong tay, trong ngực
còn ôm một bình khác. Cậu ta vừa vặn cái nút vừa đổ vào miệng, đảo mắt đã thấy
Giang Sóc.
Cậu ta phun nước ngọt trong miệng, đồng phục học sinh ướt
đẫm. Cậu ta bị sặc, ngây người như mới vừa gặp quỷ.
Tiền Đạc Hâm xông tới đứng trước mặt Giang Sóc. Cậu ta chớp
mắt, dáng vẻ không dám tin hỏi: “Mẹ kiếp, Giang Sóc, cậu từ trên trời bay xuống
à.”
“...”
Giang Sóc nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn cậu ta giống như
đang nhìn một tên ngốc.
Tiền Đạc Hâm vẫn cảm thấy rất hoang mang. Cậu ta nhìn theo
hướng mà Giang Sóc vừa nhìn, là hướng thẳng đến căn tin. Trên hành lang trống
rỗng, không có một bóng người.
“Không phải. Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Giang Sóc không quan tâm đến cậu ta, lười biếng dựa vào xe
lăn, tự nhiên xoay một vòng.
Tiền Đạc Hâm đưa cho anh một lon nước ngọt khác, không có
manh mối đi theo phía sau anh.
Giang Sóc, cái người này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thần
bí vậy?
Lòng bát quái của Tiền Đạc Hâm dâng cao, người cũng nhanh
nhẹn. Gần đây, có vẻ Giang Sóc xảy ra chút vấn đề.
Anh không nói, Tiền Đạc Hâm cũng không hỏi.
Trước cổng trường, một chiếc xe việt dã màu xanh lá cây quân
đội quen mắt, là chiếc xe mới của Giang Sóc.
Chú Chung đứng bên ngoài chờ anh, Tiền Đạc Hâm ngọt ngào đi
tới gọi một tiếng chú Chung. Còn chưa tới gần, đã thấy phía sau lại có một
chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Sắc mặt của Giang Sóc trầm xuống.
Tiền Đạc Hâm nhẹ nhàng mắng một tiếng: “Sao bố của cậu lại
đến đây?”
Cửa xe Mercedes-Benz mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người này mặc âu phục màu đen, Tiền Đạc Hâm đã gặp qua, biết đó là trợ lý của
bố Giang Sóc.
“Cậu chủ, Giang tổng mời cậu trở về.”
Người này bày ra tư thế lễ độ, nhưng mọi người đều biết cái
“mời” này đơn giản là dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng đến áp
lực.
“Giang Sóc, tôi sẽ mang cậu đi.” Sắc mặt Tiền Đạc Hâm trầm
xuống.
Mẹ nó, lần trước Giang Sóc trở về liền gãy chân. Bây giờ mà
còn trở về đó, vậy thì sẽ còn mạng để trả lại không.
Không phải cậu ta chưa từng nhìn thấy bố của Giang Sóc. Lúc
nổi giận, bố của anh giống như một tên điên.
Chú Chung cũng đã bước xuống, đứng bên cạnh Giang Sóc.
Hai bên giằng co, ai cũng không nói gì, áp suất giảm xuống.
Giang Sóc cong môi dưới: “Quay về.”
Anh thoải mái trả lời, Tiền Đạc Hâm và chú Chung đều quay
sang nhìn anh.
“Không phải. Giang Sóc, cậu thật sự muốn trở về à.” Tiền Đạc
Hâm cảm thấy hơi lo lắng hỏi.
“Ừ.” So với hai người bọn họ, Giang Sóc ngược lại thoải mái
hơn.
Anh nói với chú Chung một tiếng, chú Chung gật đầu.