Đêm nay Giang Sóc không quay lại trường
học mà trở về nhà họ Giang.
Lần trước anh trở về, lúc rời đi đã
thuận tiện lấy một dãy biệt thự ở Dinh thự Quan Sơn Tiền Long làm Hồ Hiểu Linh
ngứa răng vì khí tức, quấn lấy Giang Hồng Văn gây phiền phức.
Hôm nay khi anh trở lại, Hồ Hiểu Linh
thay đổi sắc mặt, cười cười chào đón anh, hỏi han ân cần.
Giang Sóc cười lạnh không đáp, nghĩ
cuối cùng Giang Hồng Văn cũng phải bó tay, đồng ý với bà ta một số điều kiện.
Hôm nay là sinh nhật của Giang Hồng
Văn, ông ta gọi điện thoại yêu cầu Giang Sóc nhất định phải trở về.
Không mời ai khác, cũng chỉ có anh,
Giang Hồng Văn, Hồ Hiểu Linh và con trai của Hồ Hiểu Linh là Hồ Vĩ Nghệ, bốn
người.
Hồ Hiểu Linh ân cần chuẩn bị một bàn đồ
ăn, khi Giang Hồng Văn từ trên lầu đi xuống, thấy Giang Sóc lười nhác ngồi
trong phòng khách, tâm trạng ông ta tốt lên một chút, thằng nhóc này hiếm khi
không ngỗ nghịch với ông ta, còn biết trở về để chúc mừng sinh nhật mình.
Giang Sóc dựa lưng vài ghế, một chân
buông thõng về phía trước, toàn bộ quá trình đều không mở miệng nói chuyện. Hồ
Hiểu Linh chu đáo gắp đồ ăn cho Giang Hồng Văn, Hồ Vĩ Nghệ ồn ào đòi Hồ Hiểu
Linh bóc tôm cho nó, ba người thân thiết, người khác nhìn vào nếu không biết
chắc chắn sẽ nghĩ anh là người ngoài.
Giang Sóc cũng không thèm để ý, không
động đũa, chỉ uống mấy ngụm rượu.
Giang Hồng Văn đẩy Hồ Hiểu Linh ra,
nhìn Giang Sóc và cau mày: “Con uống rượu làm gì vậy, chân bị thương mà còn dám
uống sao?”
Giang Sóc còn chưa kịp nói chuyện, Hồ
Hiểu Linh đã buông đũa xuống và khuyên nhủ ông ta: “Hồng Văn, anh đừng nhiều
lời, đám con trai ở tuổi A Sóc đều như vậy, uống chút rượu cũng không sao.”
Nói đến đây Giang Hồng Văn liền trở nên
tức giận, ông ta vẫn luôn không hài lòng với đức hạnh của Giang Sóc.
Ông ta đã tiêu rất nhiều tiền để gửi
anh đến được Trường Trung học số 8 Đại An nhưng anh vẫn như cũ không học giỏi
lên được mà chỉ biết quậy phá, lăn lộn ở trường đánh nhau với người ta, chướng
khí mù mịt.
“Bộ bây giờ nó đang ở trong một lớp học
uống rượu sao? Với cái phẩm hạnh này của nó, còn có thể học được cái gì? Trông
cậy tôi ở trong công ty làm việc đến chết luôn hay sao?”
Giang Sóc khẽ nhếch mí mắt, nói:
“Chuyện đó thì bố không cần lo lắng, chẳng phải bên cạnh bố còn một đứa nhỏ nữa
hay sao.”
Hồ Vĩ Nghệ đang gặm đùi gà, khóe môi
dính đầy nước canh.
Giang Hồng Văn cứng họng, ánh mắt rơi
trên người thằng nhóc, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
“Nó còn nhỏ như vậy, con còn trông cậy
vào nó, con có thể nào làm gương cho em trai con được không?”
“Nó rất giỏi học hỏi người khác.” Giang
Sóc khoanh tay, cười lạnh một tiếng: “Chỉ là bố nên khuyên nó, đừng để nó học
sai người.”
“Con còn mặt mũi mà nói?”
Giang Hồng Văn bắt đầu thở hổn hển
trong lòng ngực.
Hai cha con lúc nào cũng không nói
chuyện quá mười câu, Giang Hồng Văn mà lên tiếng thì Giang Sóc lại độc mồm độc
miệng, hai người đối chội gay gắt với nhau, một chút là có thể gây cháy.
“Được rồi, được rồi, anh hòa hoãn lại
tí đi, hôm nay là một ngày vui mà.” Hồ Hiểu Linh cười cười khuyên can, hai tay
nhỏ bé yếu ớt như không có xương giống như đang giúp Giang Hồng Văn hạ hỏa,
nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giang Sóc: “A Sóc, cậu bớt nói lại đi, hôm nay
dù gì cũng là sinh nhật của bố cậu, đừng cố ý chọc giận ông ấy.”
“Bố cậu nói cũng đúng, em trai cậu còn
nhỏ, nó lại thích cậu, khó tránh sẽ học theo. Lần trước gặp cậu đánh nhau, cảm
thấy uy phong, khi đến trường học cũng học theo liền đánh bạn học.”
“Cậu thân là anh trai cũng nên làm
gương.”
Vẻ mặt Giang Sóc vẫn lười nhác như cũ,
những lời vô nghĩa của Hồ Hiểu Linh nói làm Giang Hồng Văn cũng nghe một chút.
Suy cho cùng, Hồ Hiểu Linh là người đã
dạy cho Hồ Vĩ Nghệ khả năng học hỏi từ người khác, Hồ Vĩ Nghệ không phải là con
trai của Giang Hồng Văn, bà ta sợ Giang Hồng Văn sẽ bí mật cho anh chỗ tốt nên
đã dạy Hồ Vĩ Nghệ lúc nào cũng để mắt đến anh.
Một khi phát hiện Giang Hồng Văn cho
anh thứ gì tốt, bà ta cũng xin xỏ cho Hồ Vĩ Nghệ, Giang Sóc có thì con trai bà
ta cũng phải có.
Dần dần, Hồ Vĩ Nghệ không phải nhìn
chằm chằm rồi học hỏi nữa, Giang Sóc đi chơi ở đâu, cậu ta sẽ mang một đám nhóc
tì cùng đi để có thể làm theo.
Ở trường tiểu học làm đại ca của một
đám nhóc trẻ con, Hồ Hiểu Linh thường xuyên bị gọi đến trường học để giải quyết
những rắc rối do cậu ta gây ra, giải quyết xong sẽ trở về cáo trạng.
Tất cả những chuyện này đều đổ lên đầu
của Giang Sóc.
Lần trước Giang Sóc cùng Tiền Đạc Hâm
bọn họ đi xử lý Chu Nghị, tình cờ bị Hồ Vĩ Nghệ bắt gặp. Trở về trường học liền
gây chuyện, còn ồn ào nói Giang Sóc cũng làm như vậy, nói năng hùng hồn đầy lý
lẽ cùng Giang Hồng Văn tranh luận.
Hồ Hiểu Linh ngồi dưới đất khóc lóc,
đêm đó Giang Hồng Văn đã động thủ với Giang Sóc, lúc đó anh không phòng bị nên
mới ngã xuống lầu.
Giang Sóc cười lạnh: “Như thế nào, con
trai mình không dạy dỗ được còn chụp mũ lên đầu tôi, con trai của cô sinh hay
tôi sinh, nếu nó quỳ xuống dập đầu với tôi, nói không chừng tôi sẽ nhận nó làm
con trai, từ đó làm gương tốt cho nó.”
Sắc mặt Hồ Hiểu Linh tái nhợt.
Giang Hồng Văn ném chiếc đũa: “Giang
Sóc!”
Bộp, Giang Sóc cũng buông đũa, anh cười
lạnh: “Học theo, bố học cũng không giỏi bằng nó đâu.”
“...”
Giang Hồng Văn đỏ mặt, gắt gao trừng
mắt nhìn Giang Sóc, giương cung bạt kiếm*, hai người như sẵn sàng chuẩn bị tư
thế để chiến đấu.
(*) Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn
đánh nhau. Hồ Hiểu Linh vội vàng đóng vai một
người vợ đức hạnh, vừa tức giận vừa oan ức: “A Sóc, hôm nay là sinh nhật của bố
cậu, có thể nào đừng chọc giận ông ấy được không, cậu vừa trở về đã cãi nhau,
tôi đã chuẩn bị cả bàn đồ ăn hết một ngày, cậu có thể cư xử với bố cậu tốt hơn
một chút không.”
Hãy nhìn xem, hiền huệ như thế nào chứ,
bà ta chính là một nhân vật phản diện.
Có điều Hồ Hiểu Linh mới đổ lửa được
nửa chừng, Hồ Vĩ Nghệ ở bên cạnh cũng làm theo ném chiếc đũa, Giang Hồng Văn
tức giận nhìn qua, lửa giận truyền đến nó.
Hồ Hiểu Linh thấy không ổn vội vàng
khuyên nhủ.
“Được rồi, hãy nói chuyện vui vẻ đi, Vĩ
Nghệ, không phải con nói có quà muốn đưa cho bố sao, mau lấy ra đi.”
Hồ Vĩ Nghệ lấy từ trong túi ra một tờ
giấy là bài thi đã bị nhàu nhăn nheo và đưa cho Giang Hồng Văn.
Hồ Hiểu Linh một bên giúp ông ta bớt
giận một bên nói: “Trong kỳ thi vừa rồi Vĩ Nghệ đã tiến bộ không ít, trong
khoảng thời gian này thằng bé luôn cố gắng nổ lực, tuy thành tích không cao
nhưng ít ra cũng đạt tiêu chuẩn.”
Sắc mặt Giang Hồng Văn tốt lên một
chút, xoa đầu Hồ Vĩ Nghệ: “Không vội, dù sao cũng đạt tiêu chuẩn rồi, cứ từ từ
phát huy.”
Hồ Hiểu Linh cười tươi như hoa.
Giang Sóc cười nhạo một tiếng, anh gọi
điện thoại cho chú Chung, không chút để ý tiếp tục uống rượu.
Trong một khoảng thời gian ngắn xe đã
tới, Giang Hồng Văn biết Giang Sóc sẽ không ở lại nên cũng không thuyết phục
anh.
Khi đi ông ta gọi anh lại: “Trường học
của con tháng sau sẽ có một cuộc thi, bố sẽ tìm gia sư dạy bổ túc cho con.”
Giang Sóc cười ra tiếng: “Tôi, học bổ
túc? Bố tốt hơn là hãy tiết kiệm số tiền đó để bổ túc cho thằng nhãi ranh kia
đi, đừng để cho nó giẫm lên vết xe đổ của tôi.”
Giang Hồng Văn đè một hơi ở cổ họng,
trừng mắt nhìn anh.
“Con cứ phải chống đối bố như vậy sao,
con mới chính là con trai của bố!”
Giang Sóc nhíu mày, chú Chung đã đợi ở
ngoài cửa, anh ngồi xe lăn đi tới, ném lại vài chữ: “Được thôi, bố muốn mời thì
cứ mời, tôi sẽ không đi.”
Giang Sóc trở lại Học viện Vọng Đại,
tiểu khu này gần trường học, Giang Sóc tùy tiện mua một căn để ở.
Học viện Vọng Đại mặc dù không thể so
sánh với những bất động sản khác của anh, nhưng dù sao đây cũng là một tiểu khu
cao cấp, so với những khu chung cư bên cạnh là không cùng đẳng cấp, anh ninh ở
đây rất tốt, đèn đuốc sáng trưng.
Giang Sóc đứng trước cửa sổ sát đất,
khu dân cư cũ trước mắt anh tối đến mức dường như không còn tồn tại.
Nơi nguy hiểm như vậy mà cô cũng dám
đi, có biết trong rừng rậm âm u nếu gặp phải tên biến thái nào cũng chạy không
thoát, hơn nữa cô còn mặc quần váy như vậy, cô không biết bảo vệ an toàn cho
mình sao.
Giang Sóc bực bôi và nhớ lại cảnh tượng
mà anh nhìn thấy ở cổng trường.
Người nhớ thương cô cũng thật nhiều, ai
có thể bảo vệ cô?
Giang Sóc dựa vào ghế sô pha, lấy tay
che mắt, đợi một lúc lâu vẫn không nhịn được lấy điện thoại di động ra gọi
điện.
Mẹ khiếp, tim thật đau, không hành hạ
bản thân, thôi thì cứ biến mình thành kẻ ngốc đi.
***
Dự báo thời tiết nói rằng gần đây sẽ có
mưa lớn ở một số khu vực của thành phố Đại An, An Vu đã chuẩn bị sẵn một cây dù
ở trong cặp để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Kỳ thi đến gần, bài tập và giấy tờ càng
nhiều, Tống Kỳ Thành ngồi cùng bàn với người khác đã thay đổi vị trí, gần An Vu
hơn, sau khi tan học cậu ta sẽ đến và trả lời các câu hỏi tiếng Anh của An Vu.
Nền tảng tiếng Anh của Tống Kỳ Thành
rất kém, cậu ta có thể làm tất cả theo cảm tính, An Vu phát hiện vốn từ vựng
của cậu ta không đủ tốt nên đã yêu cầu cậu ta ghi nhớ nhiều từ hơn trước. Tống
Kỳ Thành cảm thấy như vậy quá chậm nên đã mua một bộ bài thi và tiếp tục làm.
Nhưng dù sao cậu ta thường xuyên gặp từ
mới nên tỷ lệ mắc lỗi khá cao, An Vu đã đánh dấu các điểm sai trong đáp án của
cậu ta.
“Tớ đã tóm tắt qua, các câu hỏi tiếng
Anh cơ bản được viết theo thứ tự của mạo từ và giáo viên thường thích đặt câu
hỏi về một số liên từ, giới từ, chỉ cần so sánh trực tiếp sau khi cậu tìm thấy
nó là được.”
Sau khi An Vu nói xong, cậu ta cảm thấy
mình đã hiểu, vì vậy cậu ta đã sử dụng phương pháp mới này để làm đề một lần
nữa. Điểm số của cậu ta không ổn định, có khi đúng hoàn toàn cũng có khi sai
rất nhiều, Tống Kỳ Thành gấp gáp, cậu ta không tin vào ma quỷ và nhất quyết làm
theo.
Anh Vu và Tống Kỳ Thành chỉ đến thư
viện một lần, ngày hôm sau chuyện này đã được lan truyền rộng rãi.
Cô ngồi ở trên ghế, có một số người vây
quanh Trình Bạch Hủy, âm thanh của bọn họ không nhỏ, giống như là cố ý nói cho
cô nghe, dần dần trở thành mục tiêu rõ ràng.
An Vu cắn miếng thịt mềm bên trong môi,
mang ly nước đến phòng để lấy nước.
Cô vừa rời đi, Tống Kỳ Thành cũng theo
cô đi ra ngoài, An Vu ở trong phòng nước cúi đầu rót nước, Tống Kỳ Thành ở sau
lưng vỗ cô.
“Thật trùng hợp, để tớ giúp cậu.”
An Vu lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Lại có thêm hai cô gái từ sau phòng
nước đi vào, sau khi An Vu rời đi, bọn họ đứng ở một bên xì xào bàn tán.
Tống Kỳ Thành đề nghị buổi tối đến thư
viện tự học nhưng An Vu từ chối, cô nói tối nay có thể sẽ có mưa lớn cho nên
phải về sớm.
Tống Kỳ Thành cũng không miễn cưỡng, tự
mình khoác cặp đi đến thư viện.
***
Sau giờ học là sinh nhật của chị gái
Lưu Hạo, anh rể của cậu ta đã bao một chiếc du thuyền và tổ chức một bữa tiệc,
Lưu Hạo đã mời bọn họ đến chơi.
Giang Sóc chống khuỷu tay lên bệ cửa
sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không nói lời nào.
Tiền Đạc Hâm có chút ngốc: “Không đúng,
Giang Sóc tại sao cậu không đến tham gia? Rất náo nhiệt đó.”
Lưu Hạo cũng nói: “Đúng vậy, A Sóc,
không có gì lộn xộn, mọi người đều biết cậu.”
Giang Sóc nhàn nhạt nói: “Không đi.”
Tiền Đạc Hâm dùng chân móc một chiếc
ghế đi tới, ngồi bên cạnh anh và hỏi: “Không phải A Sóc, sao cậu lại không đi?”
Giang Sóc nhìn đi chỗ khác, uể oải dựa
vào trên ghế, chân phải gác lên đầu gối run run, tư thế lười biếng.
Anh không đứng đắn cong môi dưới:
“Học.”
Tiền Đạc Hâm cho rằng mình nghe nhầm
nên hỏi lại: “Cái gì?”
Giang Sóc lạnh lùng nhìn cậu ta: “Học
tập.”
“Ha ha ha.” Tiền Đạc Hâm run bả vai,
nhịn cười không được.
“Cười chết mất, cậu không đùa tôi chứ.”
Giang Sóc muốn học tập, quả thật không
nên cười. Đừng dùng những lời này để lừa gạt cậu ta, cho dù có lừa gạt thằng em
trai nhãi ranh kia của anh, thằng nhóc đó cũng sẽ không tin.
Tiền Đạc Hâm cười như được mùa, Giang
Sóc thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta: “Tin hay không thì tùy, cút.”
Tiền Đạc Hâm nín cười.
Làm cái gì vậy? Thần thần bí bí.
Được rồi, Tiền Đạc Hâm cũng không quản
được anh, cậu ta nào dám quản đến cậu chủ nhỏ này chứ.
Cậu ta cũng chỉ là đàn em, rất thức
thời, vì vậy cậu ta đã đi theo Lưu Hạo và mọi người rời đi trước.
Bố của Giang Sóc đã quyên góp tiền cho
thư viện mới của Trường Trung học số 8 Đại An. Nhập học một năm, Giang Sóc chưa
bao giờ đặt chân vào đó nửa bước.
Chân anh không tiện nên trực tiếp đi
thẳng vào phòng giám sát.
Toàn bộ tòa nhà rất lớn, mọi ngóc ngách
đều được hiển thị trên màn hình có kích thước bằng khối đậu phụ, không mất
nhiều thời gian để anh nhìn thấy Tống Kỳ Thành.
Trong góc của tầng một, không có ai
xung quanh.
Giang Sóc trực tiếp đi đến tầng một,
tìm vị trí ngồi và đợi một lớp học nhưng chiếc ghế bên cạnh Tống Kỳ Thành vẫn
luôn trống không.
Mặc dù người anh chờ đợi không đến nhưng
tâm trạng của Giang Sóc đã tốt hơn rất nhiều.
Anh lười ở lại lâu hơn cho nên đã rời
khỏi thư viện.
Mặc dù xe lăn của Giang Sóc chạy bằng
điện nhưng việc lên xuống cầu thang vẫn rất khó khăn, vì vậy anh đã ở cổng
trường đợi một lúc.
Sau tiết tự học thứ hai, anh nhìn thấy
một bóng người quen thuộc đang đi về phía cổng trường.
Cô gái đeo cặp sách, mái tóc đuôi ngựa
bị gió thổi tung. Có vẻ như cô hơi lạnh, thân thể run cầm cập.
Giang Sóc cong môi, dù bận vẫn ung dung
nhìn cô.
Bởi vì sợ trời mưa nên An Vu về sớm hơn
một chút.
Dự báo thời tiết vẫn rất chính xác, dần
dần có dấu hiệu trước khi trời bắt đầu mưa. Gió có chút mạnh, vạt áo tung bay
loạn xạ, may mà đồng phục của trường là quần váy nên sẽ không bị lộ ra ngoài.
Khi cô bước đến cổng trường chợt nhìn
thấy bóng dáng trước cửa phòng bảo vệ.
Chiếc xe lăn xám đen, không cần nghĩ
cũng biết là ai.
Tại sao cậu ta lại ở đây?
An Vu thoáng dừng bước chân lại, sợ lại
bị anh quấn lấy, vội vàng cúi đầu, giả vờ như không thấy.
Đi nhanh như vậy, còn cố ý đi sát bên
cạnh cửa điện, quỷ cũng biết là đang tránh anh!
Giang Sóc rất hứng thú chống cằm, tầm
mắt nhìn cô càng ngày càng gần.
Nhưng khoảnh khắc anh muốn lại gần hơn,
An Vu đã nắm lấy dây đeo cặp của cô và bắt đầu chạy chậm.
Có một con đường ở cổng trường, cô chạy
lon ton về lối đi bộ, cái bóng đã đổ xuống phía bên kia đường khi anh dừng lại.
Bước chân của cô gái này trong nháy mắt
nhẹ nhàng không ít.
“...”
Giang Sóc tức giận cười, thấp giọng
mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
Xem thường anh không có chân đúng
không?
Chờ đó.
An Vu dừng bước, lặng lẽ nhìn lại thì
thấy Giang Sóc vẫn như cũ đứng trước cửa phòng bảo vệ.