“Mẹ nhớ rõ ràng là để ở đây mà?”
Phương Quỳnh bị mất kéo, Lục Thanh Hoài cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải ở trong nhà bếp tìm kiếm giúp bà ấy. Tìm được khoảng mấy phút bỗng nhiên bà ấy kêu lên một tiếng, thì ra cây kéo bị đống rau che mất.
Lục Thanh Hoài khẽ xoa gáy, lại đi ra bên ngoài, lúc này ngoài phòng khách của cửa hàng chỉ còn lại một mình Giang Sóc.
Lục Thanh Hoài lấy một lon nước ngọt từ trong tủ ném cho anh, tự mình cầm một lon Harbin Beer.
Anh nhìn ra bên ngoài, hỏi Giang Sóc: “An Vu đâu rồi.”
Giang Sóc tâm trạng buồn chán lật lật chai nước, không có mở ra: “Đi rồi.”
Lục Thanh Hoài không nói gì, kéo chiếc ghế lại ngồi xuống, bật nắp lon bia trong tay, anh ấy uống một hớp rồi nói: “Hôm nay cậu có vẻ không được bình thường, làm sao, vừa ý?”
Giang Sóc không trả lời, nhưng Lục Thanh Hoài cũng không cần anh đáp, dù sao anh ta cũng lớn hơn anh mấy tuổi, cơm ăn cũng hơn anh nhiều.
Hành động hôm nay của Giang Sóc hoàn toàn không giống anh lúc bình thường.
“Cậu đừng có làm bậy, An Vu khác với mấy nữ sinh kia, người ta là một học sinh ngoan.” Lục Thanh Hoài uống một ngụm bia, đặt tay lên trên đùi nói tiếp: “Cậu không nhìn thấy sự cố gắng của em ấy đâu, dù là kỳ nghỉ vẫn ở nhà học tập, nghe mẹ tôi nói phòng của em ấy lúc nào cũng bật đến 11 giờ đêm, không giống như các cậu lêu lổng suốt đêm ở bên ngoài.”
Giang Sóc tự biết mình và cô không giống nhau.
Đám người xung quanh anh đều vô cùng nghịch ngợm, không có mấy người để tâm đến chuyện học hành.
Lấy lớp bọn họ làm ví dụ, hàng giữa chính là ranh giới, nhóm học sinh ở phía trên cùng với nhóm học sinh ở phía dưới không phải là người ở cùng một thế giới. Mà cô thuộc về nhóm học sinh giỏi chăm chỉ, ngoan ngoãn kia.
Trong số những nữ sinh tỏ tình với anh, cũng không thiếu những cô gái hướng nội, nhút nhát, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng khác thường đến như vậy.
Anh cũng không nói được nguyên nhân chỉ biết là bản thân đã động lòng.
“Biết.” Giang Sóc cầm lấy lon nước ngọt ở trên bàn, bụp một tiếng mở ra. Anh cầm lon nước ngọt uống một ngụm, yết hầu theo đó mà chuyển động theo.
“Nhưng mà thích chính là thích.”
Lục Thanh Hoài: “…”
Giang Sóc uống liên tục mấy hớp nước ngọt, vô tình liếc phải gương mặt của Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài bị anh nhìn đến khó hiểu.
“Làm sao?”
Vẻ mặt Giang Sóc nghiêm túc: “Sao nào, ngài cũng thích?”
Lục Thanh Hoài cảm thấy cạn lời: “Tôi thích một em gái nhỏ làm gì? Còn là trẻ vị thành niên.”
“Xem như ngài còn tự hiểu lấy mình.” Giang Sóc cong khóe môi, dời tầm mắt, gật đầu tán thành: “Biết bản thân đã già.”
Lục Thanh Hoài: “…”
Anh ấy tức đến mức bật cười, chân rung rung nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Sóc nhìn anh ta, giống như đang hỏi làm sao anh biết?
Lục Thanh Hoài: “Vô sự bất đăng tam bảo
điện*, Tiền Đạc Hâm cũng đã đăng ảnh đi du thuyền rồi, cậu lại rảnh rỗi như vậy
chạy đến đây thăm tôi?”
(*):Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): ý chỉ không có việc thì không đến gõ cửa. Vòng bạn bè của Tiền Đạc Hâm cũng giống
như người khác, mấy chuyện vặt vãnh cũng có thể đăng
lên.
Anh ấy nhớ rõ hôm nay không phải ngày
chị của Lưu Hạo kết hôn, nhưng cậu ta cũng đã bắt đầu thông
báo.
“Đúng là có việc.”
Lục Thanh Hoài nhìn anh hỏi: “Chuyện
gì?”
“Làm phiền ngài dạy thêm cho tôi một
khóa bổ túc.”
Lục Thanh Hoài nâng lon bia lên, thiếu
chút nữa thì bị sặc: “Tôi không nghe lầm chứ, cậu ấm Giang muốn học
thêm?”
Giang Sóc ừ một tiếng, nói: “Sau lễ
Quốc Khánh là kỳ thi tháng, ông già bố trí một nhiệm vụ, muốn tôi cùng với Hồ
Vĩ Nghệ so thứ hạng tiến bộ.”
Lần này Lục Thanh Hoài không nhịn nổi
nữa, cúi người bật cười thành
tiếng.
“Giang Sóc, có mất mặt hay không, đã
lớn cỡ nào rồi còn thi đấu với một đứa nhóc.”
Giang Sóc mặc kệ anh ta cười nhạo, lười
biếng nói: “Có sao, không mất mặt thì thua
thiệt.”
Nhưng kiểu người ngang tàn như anh căn
bản sẽ không đồng ý loại thi đấu ngu xuẩn này của Giang Hồng Văn. Lục Thanh
Hoài tựa cùi chỏ xuống bàn hỏi: “Làm sao, người thắng sẽ được quyền thừa kế còn
thua thì đuổi ra khỏi
nhà?”
Giang Sóc cười ranh mãnh nói: “Chuyện
này anh yên tâm, dù cho tôi có bại não nằm liệt giường thì người thừa kế của
Giang Hồng Văn vẫn là tôi.”
“Cũng không có gì, một căn hộ thôi.”
Đối với người bình thường một căn hộ có
thể là ước mơ, nhưng đối với Giang Sóc mà nói thì chẳng có gì đáng kể, bố mẹ
anh đều là đại gia bất động sản, thứ anh không thiếu nhất chính là nhà
ở.
“Vậy cậu còn
đấu?”
“Không muốn để cho người phụ nữ kia
được như ý.”
Giang Sóc không muốn tán gẫu với anh
ấy, chỉ hỏi: Vậy nên ngài có nhận người học sinh là tôi hay
không?”
Lục Thanh Hoài mỉm cười: “Không nhận.”
Giang Sóc: “Trả học phí.”
Lục Thanh Hoài: “Tôi không có tiền như
cậu ấm Giang nhưng nhà tôi cũng không hề thiếu
tiền.”
“Ngài xác định mặc kệ tôi?”
“Đúng vậy.”
Giang Sóc rút điện thoại từ trong túi
ra: “Được rồi, vậy tôi gửi tin nhắn cho Lâm Ngật Nhiêu, nói cho anh ta biết anh
từng yêu thầm cô gái kia, tên là gì nhỉ, a, là
An…”
“Giang Sóc!”
Lục Thanh Hoài đột nhiên đứng dậy giật
lấy điện thoại trên tay anh, cúi đầu nhìn, đến màn hình điện thoại anh còn chưa
mở.
“Mẹ kiếp!”
Mẹ nó, cái tên khốn kiếp
này!
Giang Sóc giơ tay chống cằm, cười rất
không đứng đắn mà hỏi: “Ngài xác định muốn mặc kệ
tôi?”
Lục Thanh Hoài quả thật đã bị anh nắm
thóp.
Anh ấy tự nhận mình phong lưu tiêu sái
cả đời, nhưng con mẹ nó lại bị hai người này chỉnh. Dẫu sao đi những đám nhóc
kia cũng phải kêu anh ấy một tiếng anh Thanh Hoài, nhưng tên Giang Sóc thối tha
này, không biết là do ai dạy
dỗ.
Đúng là chịu rồi.
Lục Thanh Hoài cũng không dám chọc vào
Lâm Ngật Nghiêu.
“Từ chín giờ đến sáu giờ tối, đến đúng
giờ cho ông đây.”
“Được.”
…
Nhiệt độ xuống thấp lại còn bị mắc mưa
nên cô đã bị cảm mạo, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh đã qua được hai ngày, An Vu cũng
không định ngủ nướng
nữa.
Thư Thu Vân đã dậy từ sớm, vừa thức dậy
đã bắt đầu giặt quần áo.
An Vu múc nửa bát cháo nhỏ, ôm bát ngồi
ăn sáng ở trước cửa nhà.
Nhà Tống Khang Thắng không phải là
không có máy giặt, nhưng Thư Thu Vân đều đem đi giặt tay, bà cười nói có thể
tiết kiệm được ít tiền.
An Vu không nói chuyện, nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Lúc còn ở Bình Trang, nhà họ cũng không
phải giàu có dư dả gì, An Tài Triết thấy Thư Thu Vân giặt quần áo vất vả, mà
quần áo của ông vừa to lại vừa rộng, biết được giặt được một bộ quần áo của đàn
ông bằng tay thì có bao nhiêu mệt mỏi vậy nên mỗi lần tắm xong ông sẽ tự giặt
quần áo của chính mình. Có lúc còn dậy sớm giặt quần áo giúp Thư Thu
Vân.
Sau này trường học trợ cấp cho ông một
khoản tiền thưởng, ông đã nhanh chóng mua một cái máy giặt nhỏ, từ đó về sau
Thư Thu Vân không cần giặt quần áo nữa.
An Vu không hiểu được, từ trước đến nay
người mẹ vẫn luôn có chút lười biếng của cô lại đột nhiên thay đổi đến như
vậy?
Nhìn bà vất vả vì người đàn ông khác,
trong lòng cô cảm thấy chua xót không rõ tư
vị.
Mặc dù mẹ đã tái giá với người đàn ông
khác.
Ăn xong bữa sáng, cô đem bát đi rửa,
sau đó ra ngoài đi mua giấy nháp. Vào sáng sớm tiểu khu Cổ Lộng tràn ngập hương
thơm, đó đều là mùi thơm của đồ ăn sáng.
An Vu cuối cùng cũng tìm được cửa hàng
văn phòng phẩm kia, sáng sớm ngày nghỉ, cửa hàng văn phòng phẩm vắng tanh không
một bóng người.
Cô vừa định đi vào thì sau lưng vang
lên tiếng còi xe.
Cửa xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt
anh tuấn của cậu thiếu
niên.
Cánh tay của anh tùy ý gác lên khung
của xe, từ phía xa Giang Sóc đã nhìn thấy bóng dáng của An Vu, bước chân chậm
rãi nhẹ nhàng, mái tóc đuôi ngựa đong đưa trái
phải.
Anh cong môi cười, đưa tay chống cằm,
lười biếng chờ đợi.
An Vu chọn bút và vở ở trong văn phòng
phẩm, kỳ thi có dùng phiếu đáp án nên cô cũng mua thêm bút chì 2b và cục
tẩy.
Sau khi trả tiền ra khỏi cửa hàng, cô
nhìn thấy một chiếc xe việt dã Land Rover màu quân lục đang đậu ở bên
ngoài.
An Vu cảm thấy có chút quen thuộc, sau
đó cô nhìn thấy Giang Sóc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo T-shirt
màu đen, đường cong cơ bắp lấp ló ở đằng sau ống tay áo, ngón tay rất dài, cổ
tay đeo một chiếc đồng hồ màu
đen.
Kiểu tóc cũng được đổi, phần tóc mái
được vuốt sang một bên, mái tóc thẳng cũng đã được uốn xoăn, nhìn rất hợp với
gương mặt sâu lắng của anh, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, vô
lại.
Rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ,
mang theo khí thế người sống chớ lại
gần.
Từ trước đến nay An Vu không dám đến
gần nam sinh như vậy.
An Vu gật đầu tỏ ý chào hỏi anh, mặc dù
không tính là thân quen nhưng dù sao cũng quen biết, chạm mặt cũng phải chào
hỏi một chút.
Thấy cô nhìn mình, ý cười trong đôi mắt
của Giang Sóc càng trở nên sâu
hơn.
“Làm gì vậy?”
Trong tay An Vu còn đang cầm vở và bút,
nói: “Mua đồ dùng học
tập.”
Giang Sóc: “Phải đi về?”
An Vu gật gật đầu.
Giang Sóc cong khóe môi: “Lên xe, tôi
đưa cậu về.”
“Không cần, cũng cách có mấy bước.” An
Vu từ chối.
Giang Sóc: “Tôi đến nhà của Lục Thanh
Hoài, tiện đường, nhanh lên xe đi, tôi chờ cậu lâu lắm
rồi.”
“Tôi thật sự không cần.”
“Nhanh lên, cậu không lên thì tôi cứ
chờ ở đây.”
“…”
Tại sao lại có người như vậy chứ, An Vu
thật sự bị anh chọc cho tức chết. Nhưng chiêu này thật sự có tác dụng đối với
cô, cô rất sợ phải làm phiền người
khác.
An Vu đi lại, xe việt dã có hơi cao,
lúc cô leo cần mượn sức mới lên
được.
Giang Sóc đưa tay ra trực tiếp nắm lấy
cổ tay cô kéo lên.
Cô nhìn xuống chân, lúc đi lên không có
chỗ dựa nên vô tình ngã xuống đùi
anh.
“A…”
Giang Sóc khẽ rên một
tiếng.
Gần như trong chớp mắt An Vu đã phản
ứng lại, chân của anh đang bị thương, cô vội vàng đứng
dậy.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không
phải cố ý.”
An Vu mặt đầy áy náy, giương mắt lên
thì thấy Giang Sóc khẽ cau mày sắc mặt tái
nhợt.
Cô thận trọng hỏi: “Đau lắm
không?”
Giang Sóc ừ một tiếng: “Đau muốn chết.”
“Thật xin lỗi.”
Giang Sóc ngồi ở bên cạnh, An Vu dịch vào
bên trong từng chút một, lúc cô dịch được đến bên cạnh cánh cửa thì khoảng cách
của hai người đã rộng đến nỗi có thể ngồi thêm hai người
nữa.
“Cậu cách xa tôi như vậy làm gì?” Giang
Sóc bất mãn.
An Vu không đáp, Giang Sóc lại nói tiếp:
“Chột dạ cũng vô dụng, chân lại bị thương rồi.”
“Thật xin lỗi, cậu có muốn đi bệnh viện
không?”
“Không đi, dù sao đi cũng không thể dài
ra được.”
“…”
Ánh mắt của An Vu rơi xuống ống quần túi
hộp rộng thùng thình của anh, cô không biết trước kia Giang Sóc đã xảy ra
chuyện gì, nhưng nếu cô đặt mình vào vị trí của anh, nếu như cô mất đi một cái
chân, cô chắc là sẽ sụp đổ mất, thậm chí còn không lạc quan được như
anh.
An Vu cảm thấy bản thân đối xử với anh,
đúng là có chút không được tốt
lắm.
Từ cửa hàng văn phòng phẩm về đến nhà
đúng là rất gần, mới nói có mấy câu xe đã chạy đến trước cổng
nhà.
An Vu nói câu cảm ơn với
anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, hỏi: “Cậu lại
đến chứ?”
“Hửm?” An Vu không hiểu ý anh
lắm.
“Nhà của Lục Thanh Hoài.”
An Vu lắc đầu.
Giang Sóc nói: “Tôi nhờ Lục Thanh Hoài
dạy thêm cho mình, không phải sắp đến kỳ thi tháng rồi sao, cùng nhau
nghe?”
Thì ra anh đến để học thêm sao? Chẳng
trách mới sáng sớm đã đến rồi. Có điều An Vu cảm thấy rất kỳ lạ, người như anh
vậy mà lại đi học thêm vào ngày
lễ?
Nếu lớp hỗn hợp đã như vậy, thế thì lớp
thực nghiệm sẽ còn đến mức
nào?
An Vu cảm thấy áp lực
hơn.
Cô xua tay: “Không được.”
“Mấy câu hỏi hôm qua cậu biết làm cả
rồi?” Giang Sóc nhướng
mày.
“Không muốn biết thành tích của những
người khác trong lớp cậu, kỳ thi tháng rất quan trọng với cậu đúng
không?”
An Vu ngẩng đầu lên, ngơ ngác mà nhìn
anh, sao anh lại biết chuyện
này?
Giang Sóc mỉm cười, làm ra vẻ cái gì
tôi chả biết.
“Cùng nhau học.”
Giang Sóc dùng mấy lời nghiêm túc chân
thành để đi lừa người khác, cộng thêm dáng vẻ nếu cậu không đến tôi sẽ không để
cho cậu đi của anh, cuối cùng An Vu cũng bị thuyết
phục.
Cô quay về cầm lấy sách vở cần xem,
mang cặp đi đến nhà Lục Thanh
Hoài.
Trong nhà không có ai, Lục Thanh Hoài
vừa mới tỉnh dậy, anh ấy nói mẹ anh ấy đi tìm bố anh ấy để cùng đi du lịch rồi,
cho nên bây giờ trong nhà chỉ có ba người bọn
họ.
Chiếc ghế salon chia đôi phòng khách,
giữa giá sách đặt một chiếc bàn gỗ lim, Lục Thanh Hoài cất đồ đạc trên bàn đi,
bây giờ chiếc bàn trống không đặt gì nhìn lại giống như phòng tự học trong thư
viện.
Ba chiếc ghế được đặt bên cạnh bàn học,
một bên hai chiếc bên còn lại một chiếc. Giang Sóc đem laptop của Lục Thanh
Hoài đặt sang bên kia.
Không đợi Lục Thanh Hoài nói chuyện,
anh đã nói với vẻ hợp tình hợp lý: “Thầy giáo thì phải ngồi ở đối
diện.”
“…”
Giang Sóc ngồi bên cạnh An Vu, anh
không cầm theo sách gì, đến bút cũng không
có.
An Vu phát hiện sách của anh còn mới
tinh.
Lục Thanh Hoài nghiêm túc liệt kê bảng
học thêm cho Giang Sóc, thành tích của anh không kém, chỉ là do lười học, thành
tích nằm trong top 200, thiên về môn khoa học xã hội cực kỳ nghiêm
trọng.
…
Trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể
nâng được thành tích môn T miếng Anh và môn Ngữ Văn. Lục Thanh Hoài đánh dấu một
ít từ đơn và bài văn, đây là nhiệm vụ của Giang
Sóc.
Giang Sóc châm chọc nói anh ấy kiếm
được tiền này cũng thật tiết kiệm sức lực, Lục Thanh Hoài nói chẳng lẽ cậu còn
mong tôi học thuộc giúp
cậu?
Anh không nói thêm gì nữa, một tay dựa
đầu, một tay dùng ngón trỏ dịch từng chút trên bảng từ
đơn.
Anh cuộn tờ giấy lại.
Lục Thanh Hoài bắt đầu tham khảo đề sai
cùng với An Vu, hai người trao đổi với nhau rất ăn ý, lúc được chỉ thông suốt
An Vu sẽ kêu một tiếng, đôi mắt sáng lên, trông vô cùng vui
vẻ.
Làm đề thôi mà, có cần vui vẻ vậy
không?
“Sao em lại không nghĩ đến chứ, thì ra
là như thế này.”
“Bước này thật sự rất phức tạp, em đã
quên không dùng công thức
này.”
“Em biết rồi, biết rồi.”
An Vu nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Hoài,
cười khanh khách, Giang Sóc thấy được sự sùng bái ở bên trong mắt
cô.
Lục Thanh Hoài cũng mỉm cười, đầu bút
khẽ đụng vào trán cô, An Vu mặt đỏ, ngượng ngùng rũ mắt, lúc bình thường trở
lại thì lại ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Mẹ kiếp!
Giang Sóc nhịn không nổi nữa, trong
lòng anh vừa cảm thấy buồn bực lại có chút hoảng
hốt.
Làm gì còn tâm tư để ý đến từ đơn chó
má kia.
Cũng may Lục Thanh Hoài nhận được điện
thoại, nói với họ anh ấy phải ra ngoài một
chuyến.
Giang Sóc không cần anh ấy dạy học
thuộc lòng, An Vu cũng tự giác không cần anh ấy dạy.
An Vu gật đầu dạ một
tiếng
Giang Sóc cười lạnh, mau biến
đi!
Sau khi Lục Thanh Hoài rời đi, phòng
sách yên tĩnh hẳn lại.
An Vu cúi đầu chép đề, nhưng vẫn cảm
thấy có gì đó không được tự nhiên, bầu không khí có chút quái
dị.
Ánh mắt cô khẽ nhìn sang thì thấy Giang
Sóc đang tựa đầu nhìn
cô.
An Vu giật mình, tim đập thình thịch:
“Cậu làm gì vậy?”
Giang Sóc hít mắt, không nói chuyện.
Cô không được tự nhiên sờ sờ mặt mình:
“Trên mặt tôi có gì sao?”
Giang Sóc vẫn không nói chuyện nhưng
ánh mắt kia lại khiến cô sợ
hãi.
An Vu nghiêng đầu không để ý đến
anh.
Một lát sau cô cảm giác được anh đang
lặng lẽ xích lại gần, chiếc quạt đúng lúc thổi đến người anh làm lọn tóc khẽ
tung bay, mái tóc ngắn của anh chạm vào gò má An
Vu.
Có hơi ngứa.
Cô cau mày, vừa ngửa người ra đằng sau
thì Giang Sóc đã cúi người
xuống.
“Cậu thích Lục Thanh Hoài?”
Tạch, máu của An Vu bắt đầu quay cuồng,
hô hấp gần như bị chế trụ.
Cô chậm rãi quay đầu sang. Giống như
một cuộn phim cũ, mở to đôi mắt ngây ngốc giống như không thể tưởng tượng
nổi.
“Cái… cái gì?”
Ánh mắt của Giang Sóc lạnh xuống, khẽ
cười mỉa mai: “Không nghĩ đến học sinh ngoan như cậu lại thích người lớn
tuổi?”