Tiếng chuông thông báo tiết tự học buổi
tối đúng lúc vang lên, Giang Sóc kéo rèm cửa sổ ra, hành lang ở bên kia đã không
còn bóng người.
Hoàng hôn trải dài trên bầu trời, giống
như một tấm vải lụa nhuộm màu đỏ, trong phòng học trống rỗng, cô đơn và vắng
vẻ. Lớp A8 quả nhiên không có ai đến tiết tự học.
Những người khác còn như thế thì người
con trai đang ở bên cạnh cô lúc này càng không thể tới tiết tự học được. An Vu
lúc đầu chưa hiểu tình huống này là gì, bây giờ cô có chút nghi ngờ, cậu ấy
thực sự ở lại.
Giang Sóc cúi đầu ngồi bên cạnh cô,
đang xem bài thi ngữ văn của cô, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên nói: "Nhìn
tôi làm cái gì?"
An Vu a một tiếng, suy nghĩ một lát rồi
nói: "Cái đó, cậu đã ăn cơm chiều chưa?"
"Cái gì?" Giang Sóc nhướng
mày.
"Tôi hình như không thấy cậu ăn
cơm chiều." An Vu dịu dàng nói: "Cậu, cậu có đói bụng không?"
Giang Sóc bỗng nhiên nở nụ cười, anh
buông bút xuống, cổ họng nhẹ nhàng nói ra một chữ ừ: "Cậu nói như vậy, tôi
mới thấy có chút đói."
"Trong cặp sách tôi có bánh
mỳ." An Vu mở khóa kéo cặp sách ra, lấy một ổ bánh mì nhỏ ở bên trong đưa
cho anh: "Cậu ăn đi."
Giang Sóc nhận lấy.
Túi bánh căng phòng, bánh mì ở bên
trong rất mềm và nhỏ, còn không có to bằng lòng bàn tay của anh.
"Là điểm tâm mà mẹ tôi chuẩn bị
cho tôi, hơi nhỏ nên chắc ăn không đủ no, cậu ăn trước lót bụng vậy."
An Vu đưa bánh mì cho anh xong lại tiếp
tục làm bài, cô không phát hiện ra Giang Sóc vẫn đang nhìn cô.
Giang Sóc ngắm khuôn mặt trắng nõn của
cô gái, tóc đuôi ngựa giống như trăng tròn, đồng phục học sinh nghiêm chỉnh. Cô
im lặng ngồi bên cạnh anh làm bài tập, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy các
đường nét thật rõ ràng.
Giống như đang nằm mơ vậy.
Anh vừa nhìn cô vừa mở túi bánh mì ra,
không phải là bánh mì tươi, nó khá cứng nhưng anh ăn lại thấy rất thơm.
Mùi vị rất ngọt.
Giang Sóc nhếch môi cười.
Sao ông trời lại đối xử tốt với anh như
vậy nhỉ?
Yên lặng không gây tiếng động, tặng cho
anh một món quà lớn như vậy.
Giang Sóc ăn xong bánh mì, anh tiếp tục
chép lại bài thi. Loại chuyện nhàn rỗi như vậy trước đây anh chưa từng trải
qua, nếu Tiền Đạc Hâm mà nhìn thấy, sợ là cằm đều rơi xuống đất vì kinh hãi.
Môn ngữ văn thật ra cũng không có gì để
giải thích, An Vu vốn nghĩ sẽ giảng cho anh nghe một chút, cũng không mất nhiều
thời gian.
Nhưng khi cô đọc xong bài làm của Giang
Sóc, cô mới kinh ngạc phát hiện, cô căn bản không phải là vấn đề.
Toàn bộ bài kiểm tra gần như trống
trơn, chỉ có một số câu hỏi trắc nghiệm được đánh dấu.
Hả, làm văn mà chỉ viết mỗi cái đề bài
để được hai điểm.
An Vu thực sự không dám tin, không phải
là cậu ấy không biết làm mà là lười làm thì có.
Cô trả bài thi lại cho anh, lắc đầu
nói: "Tôi không thể dạy cho cậu."
Giang Sóc cười đùa nói: "Cậu đùa
giỡn tôi hả? Không phải cậu nói chép xong sẽ dạy tôi sao?"
Nhưng mà những kiến thức cần thuộc lòng
cậu ấy cũng không viết ra, đều nằm trong những cuốn sách này, làm sao mà dạy
được.
An Vu thở dài, cô mở ngăn kéo ra lấy
một chồng tài liệu đã sắp xếp xong, quay người đi tới phòng photo, lúc trở về
trên tay có thêm một chồng tài liệu khác.
Cô đưa tài liệu cho anh, nói: "Chờ
cậu ghi nhớ được những cái này, tôi sẽ dạy ngữ văn cho cậu."
Giang Sóc thờ ơ nhận lấy, nhìn lướt qua
rồi lông mày nhíu lại: "Nhiều như thế này, ghi nhớ toàn bộ à?"
An Vu lắc đầu nói: "Không phải,
chính là phải nắm được."
"Vậy thế nào mới tính là nắm
được?"
"Thì là..." An Vu do dự một
lúc rồi nói: "Ghi nhớ đi."
"..."
Giang Sóc nở nụ cười: "Được, logic
của cậu không hề có vấn đề."
An Vu phản ứng hơi chậm, vài giây sau
cô để ý lại những lời vừa nói một lần nữa, hình như là hơi loạn.
Chồng tài liệu này ước chừng dày cỡ nửa
cuốn sách, để cho anh ghi nhớ hết thật sự quá khó khăn.
Không thể chỉ để ý đến lợi ích trước
mắt được.
An Vu nghĩ lại rồi thương lượng với
anh: "Nếu không thì mỗi ngày nhớ một tờ, từng tờ một đến hết."
Đống tài liệu trong tay này là cô vừa
mới chạy đi in, trên giấy vẫn còn hơi ấm.
Giang Sóc lật lật, rút tờ giấy ở trên
cùng ra rồi nói: "Được."
Thời gian còn lại của tiết tự học,
Giang Sóc chống cằm xem bài thi. Trình Du Ninh thỉnh thoảng sẽ chạy tới tìm An
Vu để hỏi vài vấn đề, cô sợ sẽ làm phiền anh ghi nhớ tài liệu cho nên cầm lấy
sách đi đến ngồi bên cạnh Trình Du Ninh.
Nhưng cô không biết rằng bản thân mình
vừa đi khỏi thì người đàn ông ở bên cạnh không thể đọc một chữ nào vào trong
đầu.
Giang Sóc đọc một lúc rồi không đọc
nữa, anh có điên mới đi ghi nhớ mấy cái tài liệu này.
Vì thế anh bắt đầu lấy điện thoại di
động ra và chơi trò chơi.
An Vu đang viết thì dừng bút lại, cô
nghe thấy phía sau vang lên tiếng âm nhạc ồn ào.
Cô quay người lại nhìn, một chân của
Giang Sóc gác lên trên mặt bàn, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động,
gương mặt âm u.
Ngón tay anh di chuyển nhanh chóng, cô
nghe thấy được âm thanh trò chơi kết thúc.
An Vu thở dài.
Bỏ đi, trẻ con khó dạy dỗ.
Tiết tự học buổi tối đã xong, An Vu trở
lại chỗ ngồi của mình để thu dọn đồ đạc, chỗ ngồi bên cạnh cô đã trống rỗng,
không biết khi nào Giang Sóc đã đi rồi.
Vốn biết rằng anh đến tiết tự học bằng
suy nghĩ nông nổi nên có rời đi sớm cũng nằm trong dự đoán của An Vu.
Trình Du Ninh là sinh viên lưu trú, cô
ấy chạy tới bên cạnh An Vu rồi vẫy tay tạm biệt: "An Vu, tớ trở về phòng
nhé, cậu đi đường cẩn thận."
An Vu cười nói: "Được, ngày mai
gặp lại."
Cô thu dọn cặp sách của mình rồi tắt
đèn trong lớp học.
Tiết tự học buổi tối kết thúc cũng gần
chín giờ rồi, trường học trống trải và ồn ào, trong rừng cây tối đen, đèn ở trong
sân trường đã được bật lên.
Vào đêm thật lạnh, còn có từng cơn gió
lạnh thổi qua, lá cây xào xạc thổi tà váy của cô bay lên, phần bắp chân bị lộ
ra bên ngoài hơi lạnh.
Những học sinh xung quanh đều đi về
phía ký túc xá, xung quanh cô bắt đầu im lặng.
Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu xuống, trên
mặt đất là một hình bóng cô đơn.
An Vu kéo dây đeo cặp sách, cô đi về
phía cổng trường.
Cô nhìn vào cái bóng trên mặt đất, có
chút lơ đãng cũng có chút lo lắng. Bởi vì cô chuẩn bị đối diện với con đường
nhỏ tối đen như mực đó, Chu Noãn Xu nói con đường kia đã từng xảy ra chuyện,
điều này khiến cho cô nghĩ lại là thấy sợ hãi.
Nhưng nếu không đi con đường đó thì cô
sẽ phải đi vòng quanh khu phố, sẽ phải đi đến cuối ngã tư đường rồi vòng lại.
Cô vừa mới tới Đại An không lâu cho nên
cũng chưa rành đường.
An Vu cúi đầu xuống, trong lòng cứ liên
tục cân nhắc xem có nên mạo hiểm hay là không, trong lúc vô thức cô đã đi đến
cổng trường.
Đèn trong phòng trực ban được thắp sáng
lên, người bảo vệ trẻ tuổi đang canh giữ cổng trường qua màn hình.
Cô đã đưa ra quyết định của mình, dự
định hôm nay sẽ đi thêm một lần nữa. Ngày mai sẽ dậy sớm hơn rồi đi khám phá
con đường dài đó.
An Vu ngẩng đầu lên, cô đang định đi về
phía trước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe chói tai vang lên ở bên cạnh.
An Vu dừng lại, quay đầu qua nhìn, đúng
lúc cánh cửa kia mở ra.
Sau đó, cô nhìn thấy Giang Sóc.
Người kia dựa vào ghế sau, trong xe
không có bật đèn, nhờ vào ánh đèn của phòng bảo vệ thì có thể mơ hồ nhìn thấy
bóng dáng của anh.
Một tay của Giang Sóc đặt lên trên
khung cửa, ánh mắt dừng lại trên người cô, cười hỏi: "Đi đâu?"
An Vu trả lời: "Tôi về nhà."
Cánh tay đặt trên cửa xe của Giang Sóc
dùng thêm lực, kéo cánh cửa ra một chút rồi nói với cô: "Tới đây."
An Vu cắn môi dưới, cô từ từ đi qua đó.
Giang Sóc tiện tay đặt lên khung cửa
rồi nói: "Lên đi, tôi đưa cậu về nhà."
An Vu nhìn xe của anh, lùi về phía sau
rồi lắc đầu: "Không cần, tôi tự mình về nhà là được rồi."
Giang Sóc hỏi: "Nhà của cậu có
phải nằm ở tiểu khu Cổ Lộng không?"
"Đúng vậy."
Giang Sóc thờ ơ lên tiếng: "Tôi
cũng ở gần đó, coi như tiện đường."
An Vu có chút không thể tin, ánh mắt cô
run rẩy hỏi: "Thật sao?"
"Ừm." Giang Sóc cười:
"Nếu không làm sao tôi quen thuộc đến như vậy."
Điều này cũng đúng, An Vu không chỉ một
lần thấy anh ở tiểu khu Cổ Lộng. Ngoại trừ một lần ở nhà của Lục Thanh Hoài,
còn có một lần ở nhà hàng lẩu.
Thấy cô còn đang do dự, Giang Sóc chậc
một tiếng, hối thúc: "Mau lên xe đi, tôi đói bụng rồi."
"Cậu chưa ăn no hả?"
"Ừm, cái bánh mì của cậu nhỏ như
vậy, còn không đủ để nhét kẽ răng tôi." Giang Sóc suy nghĩ rồi nói tiếp:
"Tôi muốn ăn cái mà cậu mua, cái đó là..."
An Vu nhắc nhở anh: "Là bánh
rán."
"Đúng rồi." Giang Sóc cười
nói: "Nhưng tôi quên mua nó ở đâu rồi, cậu dẫn tôi đi mua."
An Vu suy nghĩ một chút rồi gật đầu
đồng ý, cô ngồi xe của Giang Sóc, An Vu cũng không muốn đi con đường nhỏ kia
một mình.
Khi chiếc xe đi qua khu dân cư, Giang
Sóc thấy cô lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ.
Khu phố cũ này đã có từ lâu đời, hoàn
cảnh sản nghiệp cũng không còn tốt, cây cối ở trong rừng gần như cao hơn cả nhà
ở, tối đen như mực.
Buổi tối sẽ không có ai dám đi qua.
Giang Sóc nhớ lại từng gặp cô tại đây.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ có thân
hình nhỏ bé này, lá gan của cô nhỏ như vậy, mỗi lần đi qua đây nhất định rất
đáng sợ.
Giang Sóc ho khan vài tiếng rồi nói:
"Sau này cùng nhau về nhà đi."
An Vu quay đầu qua, a một tiếng.
"Dù sao cũng thuận đường."
Anh chậm rãi mở miệng.
"Nhưng là..." An Vu nhắc nhở
anh: "Tôi còn tiết tự học nữa."
"Ừm." Giang Sóc cười nói:
"Về sau tôi cũng học tiết tự học."
"Hả, cậu cũng muốn học tiết tự học
sao?"
"Sao, chẳng lẽ tôi không được
học?"
"Không phải, chỉ là có chút đột
ngột."
An Vu nói tiếp: "Sao đột nhiên cậu
lại muốn học tiết tự học thế?"
Giang Sóc cười nói: "Đây không phải
là nhiệm vụ thảm khốc mà người nào đó giao cho tôi hay sao? Mỗi ngày ghi nhớ
một tờ, không tăng ca làm sao mà ghi nhớ nỗi?"
An Vu nghiêm túc nói: "Tôi chỉ là
muốn tốt cho cậu, ghi nhớ xong thì có thể nâng cao điểm môn Văn."
"Vậy à?"
"Đúng vậy."
Giang Sóc khoanh tay lại nói: "Nếu
cậu đã đối xử với tôi tốt như vậy, tôi cũng nên bày tỏ một chút."
"Hả?"
Giang Sóc cười nói: "Sau này học
tiết tự học xong đứng ở cổng trường chờ tôi, chúng ta cùng nhau về nhà."
Xe đi từ cổng trường đến tiểu khu Cổ
Lộng chỉ mất sáu bảy phút, chú Chung đậu xe ở bên đường.
Vào ban đêm, tiểu khu Cổ Lộng vô cùng
náo nhiệt, biển hiệu của cửa hàng được thắp sáng, cả con phố ngập trong ánh
sáng. Người bán hàng rong hét to, khách du lịch ồn ào, không khí rộn ràng náo
nhiệt.
An Vu nhìn chân của Giang Sóc, đến khi
xuống xe, cô nói: "Cậu không cần đi xuống đây, để tôi đi mua cho
cậu."
Giang Sóc ngồi yên trên xe nhìn An Vu
đi vào quán nhỏ. Cô giơ tay lên, khoa tay múa chân với ông chủ quán, sau đó
cười nói với ông ấy cái gì đó.
Ở vị trí của anh chỉ có thể nhìn thấy
bóng lưng của cô gái nhỏ, bộ đồng phục học sinh kiểu Tây Âu chỉnh tề, mang một
chiếc cặp sách nhỏ màu trắng, ở trên còn gắn một con búp bê màu hồng giống như
kiểu tóc đuôi ngựa của cô vậy.
Giang Sóc vố thức thất thần.
Công việc kinh doanh của ông chủ quán
này cũng không tốt lắm nên An Vu không cần phải đứng xếp hàng. Chẳng bao lâu cô
đã trở lại bên cạnh chiếc xe với một túi bánh rán ở trên tay, cô đưa nó cho
Giang Sóc.
"Của cậu."
Bánh rán vừa lấy ra khỏi chảo dầu nên
rất nóng, một mùi thơm thoang thoảng bay đến, Giang Sóc không nhận lấy túi mà
cô đưa. Mỗi cái bánh rán bên trong được bọc bằng một túi giấy, anh chỉ lấy một
cái ở bên trong.
Giang Sóc cười nói: "Tôi chỉ ăn
một cái, còn thừa cậu ăn giúp tôi."
An Vu sửng sốt, cô lắc đầu, đưa túi qua
rồi nói: "Tôi không cần, cậu ăn đi."
Nhưng An Vu còn chưa kịp đưa qua thì
Giang Sóc đã đóng cửa xe lại.
"..."
Khoảnh khắc cửa xe khép lại, An Vu nhìn
thấy nụ cười ẩn giấu trong đôi mắt anh.