An Vu không xem tin nhắn nữa, cô nhét điện thoại vào trong túi.
“Du Ninh, Noãn Xu có phải sẽ tham gia trận chung kết nhảy cao đúng không?”
Trình Du Ninh lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, sắp bắt đầu rồi, bọn mình đi qua đó thôi.”
An Vu gật gật đầu nói được.
Đường chạy đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trình Du Ninh kéo An Vu đứng ở một bên, tuyển thủ tham gia chạy đường dài từng người từng người một chạy qua người các cô.
Mặt trời ló đầu ra khỏi những đám mây, nhiệt độ đang dần tăng lên, An Vu cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn chiếc áo Polo ngắn tay.
Dưới ánh nắng chói chang, các tuyển thủ chạy đường dài không ngừng thở hổn hển, kiên trì chạy từng vòng một.
Trình Du Ninh thở dài nói: “Thật khâm phục mấy người họ.”
Đoàn người chạy lướt qua, các cô gái chạy nhanh trên đường chạy, ngay lúc này một bóng người lạc lõng, lết từng bước nhỏ chạy trên đường đua.
An Vu dừng chân, là Chu Linh.
Cô gái với dáng người gầy gò ốm yếu, trên người mặc bộ đồng phục của trường, quần váy được đổi thành chiếc quần đùi thể thao màu đen.
Cô ấy bị những tuyển thủ khác bỏ xa ở phía sau.
“Người đó là ai vậy, đây là chạy hay là bò thế.”
“Ha ha ha, này cũng chậm quá đi, bà nội tôi đi bộ còn còn nhanh hơn cậu ta.”
“Thở hổn hển giống như trâu vậy, dáng vẻ cũng thật xấu xí.”
“A, tôi biết rồi, không phải lớp 11A12 sao.”
“A, nhìn giống với người đội sổ, hình như tên là Chu Linh thì phải.”
Chu Linh từ khúc cua chạy về phía đường thẳng, người đứng ở bên cạnh đường chạy muôn hình muôn vẻ, bọn họ nhìn cô ấy với ánh mắt trêu chọc.
Chạy 3000m đường dài, Chu Linh đã chạy được một nửa, từ trước đến nay sức chịu đựng của cô ấy không được tốt, lúc này cổ họng nóng rát như bị lửa đốt, vầng trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tóc mai dính sát vào mặt.
Ánh mắt mắt của người đi đường rơi xuống người cô ấy, những từ ngữ giễu cợt chui thẳng vào tai, Chu Linh cắn răng thật chặt, siết chạy quả đấm chạy về phía trước.
Ánh mắt của An Vu dõi theo bóng lưng của cô ấy.
Trình Du Ninh thấy cô dừng lại, khó hiểu hỏi: “An Vu, làm sao vậy?”
Cô ấy thấy An Vu không đáp, cũng quay đầu nhìn sang, sau đó nhìn thấy Chu Linh.
“Chu Linh?” Trình Du Ninh lên tiếng.
An Vu: “Cậu quen cô ấy sao?”
“Có quen.” Trình Du Ninh gật đầu, nụ cười dần phai nhạt, cô ấy nói: “Trước kia học cùng một lớp, thành tích hai người bọn tớ đều không tốt.” <
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).