Giang Sóc đã ra ngoài một thời gian khá
lâu.
An Vu ngồi trên ghế sô pha xem Gala Lễ
hội mùa xuân, nội dung kịch do các diễn viên hài biểu diễn rất vui nhộn và lém
lỉnh, nhưng chủ đề chính chỉ xoay quanh các câu chuyện về những người đã kết
hôn, lập gia đình.
Thật ra chủ đề này khá bình thường, chỉ
là hôm nay có một số chuyện không vui lại vô cùng xấu hổ đã xảy ra với cô. Tầm
tình của An Vu cũng bị ảnh hưởng không ít, cô dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay
ôm chiếc gối dựa, im lặng vùi mặt vào gối.
Giang Sóc đã trở về, lúc này trong gian
phòng khách vẫn còn văng vẳng bài hát âm hưởng du dương.
Nằm trong góc ghế sô pha, An Vu khẽ trở
mình, nữa phần đầu giấu gọn trên gối, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Trong lúc ngủ, trông cô rất ngoan
ngoãn, mí mắt rủ xuống, hơi thở phập phồng nhẹ nhàng như chú cá nhỏ chậm rãi hô
hấp trong làn nước.
Khoé môi Giang Sóc vô thức cong lên,
anh sải chân bước đến bên cạnh người con gái ấy, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm
mại của cô.
Lực tay anh rất nhẹ nhàng, nhưng An Vu
vẫn chưa ngủ say, cô cảm nhận được sự khác lạ nào đó.
“Hừm…”
Cô kêu nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt.
Ánh đèn phòng khách lập tức làm chói
mắt cô, dần dần bóng người mờ ảo trước mắt cũng được hiện rõ. Nhìn thấy gương
mặt của Giang Sóc, tinh thần của cô tỉnh táo hơn hẳn.
“Cậu về rồi sao?”
Cô nhỏ giọng hỏi, hai tay chống phần
ghế sô pha ngồi dậy.
“Ừ.”
“Tớ ngủ quên mất.” Cô khẽ lắc đầu, nheo
nheo mắt cố làm mình tỉnh táo hơn.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của An Vu,
Giang Sóc liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Cậu cứ ngủ tiếp
đi.”
An Vu dụi mắt, lúc này cô đã tỉnh hẳn.
Dựa vào ghế sô pha, cô nghiêng đầu nhìn
anh: “Mấy giờ rồi?”
“Bây giờ là 10 giờ.”
Giang Sóc trả lời, cúi đầu cười hỏi:
“Cậu không ngủ nữa sao?”
“Ừm.” An Vu gật đầu, nói tiếp: “ Tớ
muốn thức đêm.”
Cô có thói quen thức khuya vào đêm giao
thừa, tuy rằng bản thân không kiềm chế được cơn buồn ngủ quá lâu, nhưng cô vẫn
cố gắng kiên trì đến lúc đồng hồ điểm 0 giờ. Giang Sóc lại không có truyền
thống đợi giao thừa, thức khuya với anh là một chuyện rất bình thường.
Anh đứng dậy, bước đến mở chiếc túi
nilon đang đặt trên bàn trà.
Hầu như tất cả các cửa hàng đều đóng
cửa vào đêm giao thừa. Sau khi rời khỏi tiểu khu Cổ Lộng, anh dạo quanh khắp
phố hai lần nhưng không cửa hàng nào còn mở cửa. Anh biết có một cửa hàng ở khá
xa còn hoạt động, nhưng anh quyết định quay về vì không muốn ở bên ngoài quá
lâu.
Cuối cùng, anh quyết định bước vào cửa
hàng tiện lợi 24/7 ở cổng vào khu dân cư, mua một ít đồ ăn vặt và một vài túi
sủi cảo đông lạnh.
Anh bày biện các món ăn vặt trên bàn
trà. Cầm gói sủi cảo trên tay, anh quay đầu nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Cậu đói
bụng không?”
“Tôi không đói.” An Vu lắc đầu đáp.
Được thôi, câu này hỏi cũng như không.
Cho dù người con gái này ba ngày ba đêm
không ăn cơm, nhưng được hỏi đến cũng sẽ đáp rằng “Tôi không đói.”
Anh đưa sủi cảo đến trước mặt cô, thăm
dò ý kiến: “Loại nào ngon hơn?”
Giang Sóc đã mua hai túi sủi cảo, một
túi vị cải trắng và thịt tươi, túi còn lại là vị rau cần và thịt tươi.
“Hửm?” An Vu đọc lướt dòng chữ in trên
bao bì, thuận miệng đáp: “Vị rau cần thì sao?”
“Được.”
Giang Sóc không làm phiền cô, cầm hai
gói sủi cảo đông lạnh tiến vào phòng bếp.
Anh lấy một cái nồi, đổ thêm lượng nước
vừa phải, đợi nước sôi, anh xé túi sủi cảo vị cần tây đổ hết toàn bộ vào nồi.
Một lúc s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.