Khi
Đinh Vân Khang tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình hắn, trong phòng yên tĩnh.
Hắn cũng không thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng là nhà của Uông Thanh Lâm, dù
có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không bỏ hắn mà chạy mất.
Hắn
nhanh chóng kiểm tra điện thoại di động để không bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn
công việc lúc đang ngủ. Cũng may, ngoại trừ một mớ email cấp dưới gửi tới như
thường lệ cũng không còn chuyện gì khác.
Chủ
nhật nắng đẹp, ngủ đủ giấc, đầu óc sảng khoái, hắn nên tìm cho mình chút lạc
thú. Hoặc có thể đi ra biển một lát, hắn thầm nghĩ như vậy.
Âm
lượng cuộc đối thoại trong phòng khách chợt cao chợt thấp khiến hắn chú ý. Hắn
nhíu mày, xác định đó là hai giọng nữ, đương nhiên một giọng trong đó là Uông
Thanh Lâm, nhưng giọng nói còn lại hắn không chắc rốt cuộc là ai.
Sáng
cuối tuần, Uông Thanh Lâm có khách đến thăm nơi ở, chuyện này quả thật là hiếm
lạ. Bình thường khi lui tới, cho dù có qua đêm ở đây hắn cũng sẽ nhân lúc còn sớm
mà rời đi, xác suất nằm trên giường đến tận 11 giờ quả thật cực nhỏ. Nhưng cũng
may người tới không phải là khách nam.
Hắn
do dự một chút, không biết nên đi ra ngoài hay chờ ở tại chỗ.
Hắn
gọi điện cho Uông Thanh Lâm, di động của cô rung lên, kêu inh ỏi ngay bên cạnh
gối.
Hắn
đi đến mép giường, vừa ấn nút ngừng trên điện thoại mình thì điện thoại của cô
cũng ngừng rung.
Xem
ra, ngoại trừ đi mở cửa, hắn không còn cách nào khác để tìm Uông Thanh Lâm.
Hắn
lại ngồi xuống mép giường, tối qua cô ngủ bên trái hắn ngủ bên phải, hai người
đâu lưng vào nhau mà ngủ, không ai quấy rầy ai. Hắn đặt di động của cô trở lại
tủ đầu giường, nhìn thấy một chút màu vàng nhạt dưới gối cô.
Hắn
rút một khối vàng nhạt kia ra, là một cái vỏ sò nhỏ.
"Con
phải hiểu, một người đàn ông như Tống Trí Viễn chịu yêu đương với con chính là
vận may của con. Đừng dễ dàng hủy hoại vận may của mình như thế." Giọng nữ
xa lạ nói như vậy.
"Tối
hôm qua con đã chia tay với anh ấy rồi." Uông Thanh Lâm đáp, ngữ khí lạnh
nhạt.
"Tại
sao?"
"Không
tại sao cả."
"Vậy
con muốn cả đời không nhìn thấy ánh sáng giống như mẹ đúng không? Hay là con muốn
tìm đại một tên quỷ nghèo, cả đời chỉ biết lo củi gạo mắm muối?"
"Con
chỉ xứng với hai lựa chọn này thôi sao?"
"Con
tưởng con có lựa chọn tốt hơn sao?" Giọng nữ cất cao the thé, "Từ lúc
con vào cấp hai mẹ đã tranh giành trường tư thục tốt nhất cho con, mang đến nhiều
cơ hội cho con. Nhưng con có biết nắm lấy cơ hội không, không hề. Vì con không
làm được, nên chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn đâu."
Đinh
Vân Khang nghe đến đó đã hiểu, người phụ nữ cách một cánh cửa ngoài kia chính
là tình nhân của Uông Vĩnh Hoa, mẹ của Uông Thanh Lâm.
Hắn
đã mất hết kiên nhẫn chờ đợi, cũng không muốn đóng vai tiểu nhân nghe lén. Tùy
tiện đi vào phòng tắm rửa mặt, súc miệng, tìm quần áo tối qua vương vãi khắp
nơi, mặc vào từng cái một.
Chiếc
áo sơ mi xanh đã sờn có hơi nhăn nhúm, nhất định là do tối hôm qua hắn dựa vào
lưng ghế không thoải mái ở đại sảnh đánh một giấc tạo thành. Nhưng không còn
cách nào khác, Uông Thanh Lâm đã vứt hết đồ đạc của hắn, bao gồm cả quần áo tắm
rửa.
Chỉ
trừ món đồ vô giá trị đó. Điểm này hắn không rõ lắm.
Uông
Thanh Lâm không muốn tiếp tục tranh luận đề tài vô nghĩa này với Ngô Mẫn Như.
Ngô Mẫn Như không ủng hộ cô, cô cũng không ủng hộ Ngô Mẫn Như. Đơn giản chỉ vì
hai người mang quan hệ huy� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).