Xét
về tính cách khiến đối phương chán ghét cùng cực, cô và Đinh Văn Khang thật
đúng là ngang tài ngang sức, Uông Thanh Lâm thầm nghĩ.
Lần
trước cô vừa nói không thèm để ý đến tâm trạng của áo mưa, bây giờ hắn liền lấy
điểm này ra phản kích cô, quả thật chẳng để mình sứt miếng thịt nào.
Những
người phụ nữ quay quanh Đinh Vân Khang, tỷ như nữ nhân viên sales trang điểm
hoa hòe lộng lẫy, còn có cô gái 1 mét 8 kia, nếu bọn họ thật sự có tâm tư thầm
kín với Đinh Vân Khang thì quả là nông cạn ngốc nghếch.
Cô
sẽ không xếp mình vào trong số "những phụ nữ đó", bởi cô không chạy
theo Đinh Vân Khang như vịt bị lùa.
Tại
sao lúc đó lại ở bên nhau? Coi như lợi dụng lẫn nhau đi.
Huống
chi, cô thừa nhận hắn dùng rất tốt.
Có
điều trên đời này không chỉ có một sản phẩm dùng tốt.
Uông
Thanh Lâm đợi hết một buổi chiều nhưng vẫn không thấy Trần Trị, hay Đinh Vân
Khang, hay bất kỳ ai khác báo lại cho cô tiến độ xóa thế chấp.
Rõ
ràng cô ý thức được mình không chỉ bị thay đổi một chỗ ngồi, một cái ghế, mà
quyền lực trong tay đã thật sự bị thu hồi.
Tin
tức công việc không nhận được, ngược lại nhận được thư mời điện tử từ Uông Thừa
Nhã.
Hòa
nhạc "Mộng · Chi Mộng". Uông Thanh Lâm thầm nghĩ, âm nhạc thật đúng
sân chơi của kẻ có tiền. Sống 28 năm trên đời, đây đã là buổi hòa nhạc thứ ba
Uông Thừa Nhã tự trả tiền tổ chức mà cô biết, nếu tin tức của cô không sai thì
hai buổi trước đều là tự cô ta đứng ra bao hết, bây giờ lại muốn bao lần thứ ba
sao?
"Thanh
Lâm, hoan nghênh đến dự. Uông Thừa Nhã."
Giọng
điệu của Uông Thừa Nhã vẫn cứ vân đạm phong khinh như vậy, giống như rất lễ
phép, cũng giống như hơi xa cách. Đây là nguyên nhân mà cô rất bực bội Uông Thừa
Nhã, cô tình nguyện để Uông Thừa Nhã chỉ vào mũi mắng mỏ, tỏ ra đanh đá xấu xa
một chút, khiến cho thân phận con rơi của cô có trông đáng thương hơn vài phần,
nhưng Uông Thừa Nhã chưa từng làm như vậy bao giờ.
Khi
còn nhỏ, Uông Thừa Nhã gọi cô là chị gái, lớn lên rồi, có lẽ đã bị Trần Băng
Dĩnh dạy dỗ, cô ta bắt đầu gọi cô là Thanh Lâm.
Vốn
cô cũng không muốn trả lời, nhưng sau khi nghĩ lại, cô bèn gõ vài chữ: "Đã
xem lại lịch, ngày hôm đó tôi có một cuộc họp, đành vắng mặt vậy.
Năm
phút sau Uông Thừa Nhã trả lời cô: "Thời gian là 8 giờ tối thứ bảy, ngày
đó cũng có họp sao?"
Uông
Thanh Lâm khó chịu toàn tập, cô thật không biết là Uông Thừa Nhã nghe không hiểu
� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).