Hà Tiến nói cảm tạ sau đó giao hộp đồ ăn cho Đường Tiểu Hà, còn bản thân thì tìm một góc để ngồi xuống, hắn ta cũng không ngủ mà chỉ nằm bò ra trên bàn phát ngốc.
Đường Tiểu Hà nhìn vào đôi mắt của Hà Tiến, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nàng cầm hộp cơm giương cao giọng nói: “A Tế! Đệ thay Hà đại ca đưa hộp cơm này đến nội nha đi.”
Vốn dĩ A Tế định đồng ý nhưng kết quả trong đầu lại hiện lên gương mặt lạnh như băng vạn năm của Tống Hạc Khanh, sau đó quyết đoán lắc đầu nói: “Đệ không rảnh, đệ phải rửa chén.”
Nói xong lập tức chạy đi rửa chén.
Đường Tiểu Hà cảm thấy khó hiểu, chỉ đành phải họi Đa Đa.
Vốn dĩ Đa Đa cũng muốn đồng ý nhưng không biết đang nghĩ tới cái gì, đành rùng mình nói: “Muội cũng không rảnh, muội phải đi rửa nồi.”
Đường Tiểu Hà tức giận đến mức chống nạnh nói: “Ha, các người là hai con sói mắt trắng, sao nào? Giờ đây ta cũng không thể sai các người nữa có đúng không?”
Đa Đa cười ngượng ngùng còn A Tế thì chuyên tâm rửa chén không giải thích.
Đường Tiểu Hà thấy mọi người đều vội vàng bận rộn, mắt thấy đã tới giờ cơm nếu nàng làm chậm trễ thời gian ăn trưa của người ta thì… Ngẫm ng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.