Mấy ngày phép ngắn ngủi, tuy Hà Du không đến nỗi bị cha mẹ ở nhà hối thúc gấp gáp nhưng cũng có chút phiền lòng.

Những kỳ vọng đối với tương lai của bản thân trong từng câu chữ của cha mẹ khiến cho Hà Du không biết phải trả lời như thế nào.

Lúc này cô thật sự rất hâm mộ Hà Hoan, vừa biết bản thân cần cái gì, lại không bị cha mẹ cằn nhằn nhiều như vậy.

“Nhưng ba rất ghét em học ban xã hội đó!” Hà Hoan đeo tai nghe, vừa xem kịch âm nhạc, vừa nghe Hà Du than phiền.

“Ban xã hội cũng không có gì không tốt…” Hà Du cũng cảm thấy bất công thay cho em gái.

“Ôi, không cần quan tâm bọn họ, chị thấy em học rất tốt phải không? Chị cũng thế, cứ làm theo những gì mình muốn là được, cuộc sống là của bản thân.”

Hà Hoan đang chăm chú xem video ca nhạc, không để ý nói ra một số điều không thực tế.

Hà Du á khẩu, nhất thời cũng không rõ bản thân muốn điều gì, lặng lẽ quay về phòng.

May là ngày cuối cùng Mộc Lan Yên đến gọi Hà Du đi ăn cơm, cứu rỗi kỳ nghỉ ăn không ngồi rồi của Hà Du.

Khi gặp mặt, Hà Du nhạy cảm phát hiện, trông Mộc Lan Yên không còn vẻ bay nhảy hoạt bát như lúc trước.

"Cậu sao thế?" Hà Du thử thăm dò hỏi

Mộc Lan Yên mệt mỏi trả lời: "Có chút chuyện phiền lòng, không nhắc nữa, chúng ta đi ăn đi!"

Hà Du không hỏi nhiều, bị Mộc Lan Yên kéo vào trong trung tâm thương mại, bắt đầu ăn uống.

Bởi vì là giờ nghỉ trưa, hai người ở ngoài tiệm cơm đợi thêm một lúc, trong lúc đó Mộc Lan Yên bình thường nhiều lời lại luôn ngơ ngẩn.

"Lan Yên, cậu gặp phải chuyện gì rồi sao?" Hà Du lo lắng hỏi Hà Du lo lắng hỏi: “Có chuyện gì đừng có giấu ở trong lòng."

Mộc Lan Yên vẫn nhìn chằm chằm vào ngón chân của bản thân như cũ, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng: “Hôm qua mình và mẹ đi dạo phố, gặp được cô giáo Trương…”

“Cô ấy và chồng cô ấy cũng đang dạo phố, còn dẫn theo con trai nhỏ của bọn họ, đại khái cao như này.” Mộc Lan Yên dùng tay mô phỏng, mỉm cười, trông có chút cô đơn.

“Không phải cậu lúc trước đã biết…” Hà Du không biết an ủi như thế nào, lời nói được một nửa lại cảm thấy không liên quan lắm, lại không nói nữa.

May mà Mộc Lan Yên cũng không để ý, vẫn nói về bản thân như cũ: “Tuy đã cắt đứt mơ mộng hão huyền từ sớm, nhưng thật sự nhìn thấy vẫn khá khó chịu… Rõ ràng gia đình cô Trương hạnh phúc đầm ấm, mình nên vui thay cô ấy mới phải.”

Cuối cùng, cô ấy quay đầu lại nhìn Hà Du: “M�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play