Hà Du ở nhà sống lệch múi giờ trong gần
một tuần. Mấy ngày nay cô cũng không dám đi tìm Lục Nam Giai vì sợ ra ngoài
nhiều sẽ bị cha mẹ phát hiện ra điều gì đó đáng ngờ.
Nhưng nếu không gặp thì sẽ luôn nhớ
nhung. Nghĩ đến cuối kỳ Lục Nam Giai cũng sẽ bận nhiều việc nên Hà Du cố gắng
không đi quấy rầy cô ấy mà chỉ dám nói chuyện trên điện thoại di động với cô ấy
mỗi ngày vài câu. Việc này cũng chẳng có gì thay đổi so với trước kia khiến Hà
Du hoài nghi có phải lúc trước mình đã suy nghĩ nhiều hay không. Cô cũng không
dám đi hỏi ai nên chỉ có thể tâm sự với Mộc Lan Yên.
"Không phải hai người đã xác định
mối quan hệ rồi sao?"
"Cậu hẹn cô ấy đi! Lề mề cái gì
chứ?"
Mộc Lan Yên hoàn toàn không thể hiểu được
Hà Du, rõ ràng cả hai bên cùng vui vẻ nhưng lại cứ lo được lo mất.
Hà Du cố gắng giải thích: "Gần đây
đang là cuối kỳ, cô ấy chắc chắn rất bận…"
"Hẹn đi rồi hãy nói." Mộc Lan
Yên thật sự muốn đánh Hà Du bởi vì cô cũng đang bận lo cho cuối kỳ.
Hà Du thấy lời Mộc Lan Yên nói cũng có
lý nên do dự mãi mới hỏi Lục Nam Giai cuối tuần này có rảnh không.
Lục Nam Giai trả lời là có rồi lại bổ
sung thêm một câu: [Chiều thứ sáu tôi rảnh.]
Hà Du cũng không phải kẻ ngốc, vừa thấy
câu này đã lập tức đổi giọng, hẹn chiều thứ sáu đến gặp cô.
Khi thấy ngày gặp nhau sắp đến, cả
người cô giống như uống thuốc an thần khiến cô không còn suy nghĩ miên man được
nữa.
Chiều thứ sáu, Hà Du đi tới cổng trường
cấp ba Thân Nam. Nhìn cổng trường đã từng rất quen thuộc này, cô bỗng nhiên cảm
thấy sợ hãi.
Quan hệ giữa cô và Lục Nam Giai đã thay
đổi. Giờ đây, đứng ở chỗ này luôn khiến cô cảm thấy mình bị người khác đánh
giá, soi mói, lại càng sợ bị người quen nhìn ra điều gì đó. Cô thì không sao,
vì dù sao cô cũng đã tốt nghiệp rồi, thế nhưng vẫn còn Lục Nam Giai, cô không
muốn để chuyện này ảnh hưởng đến cô ấy.
Lo lắng như thế nên cô do dự ở ngoài
cổng trường một lúc mà vẫn không dám vào. Cuối cùng, cô quyết định trước khi
tan học sẽ đến bừa một nơi nào đó để giết thời gian.
Vào chiều thứ sáu hàng tuần, lớp mười
một đều tổ chức kiểm tra thường xuyên sau khi sinh hoạt lớp. Tuần này không có
bài kiểm tra lịch sử nên sau khi sinh hoạt lớp lớp, Lục Nam Giai không có việc
gì phải làm.
Cô trở lại văn phòng nhưng nhận ra vẫn
chưa nhận được tin nhắn nào của Hà Du nên đợi thêm một lúc. Đợi đến khi thời
gian kiểm tra kết thúc, Lý Ngọc Cầm quay về phòng hỏi cô sao vẫn còn chưa về
nhà thì Lục Nam Giai mới thất vọng dọn dẹp mặt bàn.
Nhiều học sinh trong trường đã đi về nên
trông có vẻ hơi trống trải. Lục Nam Giai cúi đầu đi ra cổng trường, cô đang
muốn hỏi Hà Du hôm nay có tới hay không.
Một bông hoa hồng đột nhiên xuất hiện
trước mắt Lục Nam Giai làm cô kinh ngạc ngẩng đầu. Hà Du cười híp mắt nhìn cô,
tay đang cầm bông hoa hồng đã lạnh đến trắng bệch cả đi.
Lục Nam Giai nhận lấy hoa thì phát hiện
ra đây là hoa thật. Giấy gói màu vàng nhạt đã cẩn thận giấu gai ở cuống hoa đi.
"Sao đột nhiên lại tặng hoa
thế?" Cô nhẹ giọng hỏi Hà Du.
"Lúc đi ngang qua cửa hàng hoa thì
em nhìn thấy nó, cảm thấy nên tặng hoa cho chị..." Hà Du có chút ngượng
ngùng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.