Ngày thứ hai
sau khi trở về Nam Thành, Hà Du bận rộn thu dọn phòng ngủ để chuẩn bị quay lại
Thân Thành. Quần áo và những thứ khác rất đơn giản, nhưng có quá nhiều sách nên
thu dọn vô cùng vất vả. Cần phải cân nhắc kỹ nên mang cái nào về, nếu mang theo
mà không đọc thì phí công.
Vào buổi chiều,
khắp người Hà Du đầy mồ hôi, cô kéo khóa vali lại, ngồi phịch ở trên ghế một
cách mệt mỏi.
Thấy vậy, Trần
Thư Tú nói: “Cậu về nhà có một chuyến mà vất vả quá, sao không mang ít lại,
cùng lắm thì về sớm một chút.”
“Ồ, xong rồi.
Do sách nặng quá, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
là mang hết về.” Hà Du bất đắc dĩ cười, sau đó hỏi lại: “Nghỉ hè cậu không về
nhà sao?”
Triệu Thư Tú
lắc đầu, với tư cách là một người lựa chọn tham gia cuộc thi tuyển sinh sau đại
học, cô quyết định mùa hè này sẽ nán lại trường học một tháng nữa, để tránh vui
chơi đến quên cả trời đất, uổng phí năm tháng.
“Mình không
giống như cậu. Thành tích của mình rất bình thường, không có hi vọng bảo vệ
nghiên cứu nên mình phải tự thi.”
Hà Du tự giễu:
“Mình cũng không chắc sẽ bảo vệ được nghiên cứu của một chuyên ngành ngoài tầm
với, ôn tập cùng nhau nhé.”
“Vậy cậu ở lại
đi, mùa hè chúng ta sẽ đến thư viện.”
“Không.” Cô từ
chối không thương tiếc.
Triệu Thư Tú
giả vờ ghét bỏ: “Quả nhiên là trọng sắc khinh bạn. Mà thôi vậy, trước đây tớ đã
quen với việc ở một mình trong phòng ngủ.”
Trong lòng mọi
người đều biết rõ mối quan hệ của Hà Du và Lục Nam Giai. Hà Du mỉm cười rồi
đứng dậy, sau đó vỗ người cô một cái.
Bốn cô gái đã
hẹn nhau cùng ăn thịt xiên nướng. Không giống Hà Du, ba người họ thích uống
rượu nhưng lại không thích bia, vì vậy họ đã đưa Hà Du đến quán bar sau khi ăn
thịt xiên.
“Dẫn cậu đi xem
thế giới của người lớn một chút!” Vu Giai Nghiên vừa đùa giỡn vừa nói.
“…” Người lớn
cũng đâu cần phải uống rượu, Hà Du than thở trong lòng.
Ánh sáng trong
quán bar tương đối lờ mờ, chỉ có ngọn nến điện tử đặt trên chiếc bàn nhỏ. Trong
góc có mấy người nhàn nhã đàn hát, giọng điệu có vẻ là con nhà giàu đam mê nghệ
thuật.
Theo đề xuất
của Giang Ngưng, Hà Du gọi một cốc sữa Baileys, những người còn lại thì gọi
rượu cocktail yêu thích của bọn họ. Bốn người ngồi quanh bàn tròn nhỏ nói
chuyện phiếm.
Sau khi Hà Du
uống nửa ly sữa Baileys, cô mới nhận ra rằng thứ mình uống cũng được pha với
rượu. Cô chỉ nghĩ nó là hương vị của sữa.
Vu Giai Nghiên
cười cô: “Hà Du thực sự không uống rượu à. Chết thật, không biết có bị chúng ta
làm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.