Rốt cuộc thì Đường Phi Nịnh cũng không
biết mình muốn mua bao nhiêu đồ, cô cũng không muốn phải ôm tiểu nha đầu mập
mạp này nhiều, lập tức đáp lời: “Được thôi.”
Tiền mua sữa, cũi cho trẻ, đồ ăn vặt,
đồ chơi, Đường Phi Nịnh đã đi dạo được một vòng nhưng chưa bỏ vào xe. Cô còn
định mua chút rau cũng chưa có chỗ để, không ngờ cô còn muốn mua nhiều đồ như
vậy.
Rốt cuộc thì cô cũng biết vì sao người
trong nước không nuôi nổi đứa con, hiện tại cô cũng không đủ sức để nuôi.
May mắn là bên cạnh cô có người coi
tiền như rác.
Đường Phi Nịnh đẩy xe đi tính tiền, Tô
Ngôn ôm Triệu Tiểu Bảo đi ra ngoài chờ.
“Tổng cộng 2128.” Nhân viên thu ngân
quét xong mã nói, Đường Phi Nịnh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua
trong túi đồ cũng không nhiều lắm.
Tuy trong lòng thanh đắt nhưng anh vẫn
chấp nhận thanh toán tiền, dù sao Tô Ngôn mới vừa trả tiền đồ ăn vặt cho cô,
cho nên cứ như vậy mà thanh toán.
Có quá nhiều đồ vật, Đường Phi Nịnh
không xách nổi, lúc này cô mới hiểu được ý của Tô Ngôn vừa nãy, cô nhìn đoán sẽ
có khoảng bốn túi đồ lớn, hỏi Tô Ngôn: “Làm sao bây giờ?”
“Có thể để ăn cơm tối xong rồi đến
lấy.”
Tô Ngôn nói không chút nghĩ ngợi:
“Trước tiên cứ gửi lại đây đã, cơm nước xong tôi đưa mọi người đưa trở về rồi
lái xe lại đây lấy.”
Nghe được lời nói như vậy, Đường Phi Nịnh
vui vẻ nói: “Được, vừa đúng lúc tôi đang thấy đói.”
Hai người đem đồ gửi lại siêu thị, cùng
nhau bước ra cửa, gần đấy là một con phố thương mại, thứ không thể thiếu chắc
chắn là hàng ăn.
Đường Phi Nịnh hỏi Tô Ngôn: “Anh muốn
ăn cái gì?”
Tô Ngôn không có ý tưởng gì: “Cô muốn
ăn cái gì thì ăn.”
Nếu cũng chưa nghĩ ra ăn cái gì, vậy
hai người tìm một cửa hàng gần nhất, là một nhà hàng Trung Quốc.
Sau khi vào cửa sau muốn xin một cái
ghế cho trẻ em để đặt Triệu Tiểu Bảo xuống.
Lần đầu tiên cô bé được đến nơi như vậy
nên cảm thấy mới mẻ, không ngừng vỗ xuống mặt bàn, ê a nói.
Đường Phi Nịnh cười nói: “Con cũng muốn
gọi món ăn à.”
Tô Ngôn đi đến, cười: “Nếu con bé biết
gọi món, chúng ta sẽ đi nhà hàng lớn hơn.”
Đường Phi Nịnh tưởng tượng đến dáng vẻ
của một nhà ba người ngồi ăn trong nhà hàng lớn, tốt đẹp và ấm áp biết bao:
“Được, sau này con lớn thì chúng ta sẽ đi.”
Nhưng nghĩ đến chuyện đứa trẻ không
phải của mình, mẹ của người ta trở về muốn đem nó đi, thở dài nói: “Chắc lúc đó
Triệu Tiểu Bảo sẽ không còn nhớ đến chúng ta nữa rồi.”
Nghĩ đến Triệu Tiểu Bảo cô liền nghĩ
tới mẹ của con bé, hỏi Tô Ngôn: “Anh nói mẹ của con bé đi đâu?”
Tô Ngôn: “Không biết, tôi không rõ về
cô ta. Trước kia có gặp qua vài lần, đều là gặp trên bàn ăn cơm, lão Đường dẫn
cô ta đi.”
“ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).