Lê Ngưng biết bây giờ không cần phải làm chuyện phòng the, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại bị một câu vừa rồi của Bùi Trạc chọc giận.
“Ai, ai sợ!” Lê Ngưng vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy hắn một cái, đẩy Bùi Trác ra khỏi người mình, quấn chăn xoay người hướng vào bên trong, chỉ chừa lại gáy cho Bùi Trạc nhìn.
“Quận chúa không sợ sao?” Bùi Trạc nằm xuống cân nhắc: “Vậy tại sao vừa rồi quận chúa còn không động đậy, đến cả nói cũng không dám nói.”
Lê Ngưng tức giận đến mức đột nhiên ngồi dậy, tức giận chỉ tay vào hắn, nhưng không tìm được vị trí chính xác mặt hắn, chỉ có thể chỉ linh tinh.
Người tập võ thị lực tốt hơn người bình thường, Bùi Trạc chính xác bắt lấy tay nàng, đặt trước ngực mình, có lòng tốt nhắc nhở: “Ở chỗ này.”
Lê Ngưng càng giận muốn rút tay lại nhưng sức Bùi Trạc lớn, nàng không kéo lại được hắn.
Lức trước bọn họ cãi nhau cũng chỉ đấu võ mồm, chưng từng động tay động chân, hiện tại nàng đã gả cho hắn, Bùi Trạc thật đúng là không sợ gì dáng động tay với nàng.
“Lúc trước rõ ràng ngươi đã nói sau khi thành thân sẽ không bắt nạt ta.” Lê Ngưng nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, nàng không nên tin lời hắn nói.
Bùi Trạc vô tội nói: “Quận chúa đổ oan cho ta, không phải ta đang giúp nàng sao?”
Lê Ngưng nghe ra mấy chữ vô lại trong giọng điệu ngây thơ của hắn.
Không còn cách nào khác chỉ có thể lấy chuyện khác ra nói: “Vừa rồi ngươi còn sờ mặt ta.”
Bùi Trạc im lặng, dường như cũng nhớ tới chuyện này, cũng không có ý định lợi dụng nàng, rất dễ thương lượng: “Vậy ta cho quận chúa sờ lại?”
Lê Ngưng sửng sốt, có thể sờ lại như vậy được sao?
“Không……” Còn chưa kịp từ chối, bàn tay đang đè ở ngực Bùi Trạc đã bị mu bàn tay hắn giữ lại, hướng về phía trên mặt hắn.
Lê Ngưng không rút được tay lại, vừa xấu hổ vừa giận, tùy tiện nắm một góc chăn che lên mặt Bùi Trạc.
Lúc này Bùi Trạc mới buông tay nàng ra, trong chăn truyền đến tiếng cười nặng nề.
Lê Ngưng buồn bực nằm xuống, không muốn tiếp tục để ý đến hắn.
Chờ Bùi Trạc cười đủ, kéo chăn về phía Lê Ngưng, sau đó mới im lặng, dường như bắt đầu nghiêm túc đi ngủ.
Đêm qua Lê Ngưng ngủ không ngon, bây giờ không cần lo lắng chuyện hành phòng nữa, không bao lâu, cơn buồn ngủ từ bốn phương tám hướng ập đến, mí mắt càng ngày càng nặng, hơi thở cũng dần ổn định.
Nàng ngủ rồi.
Trong im lặng, Bùi Trạc mở mắt ra.
Hắn nói tạm thời sẽ không làm gì nàng, nàng lại thật sự tin tưởng, không hề đề phòng hắn nằm bên cạnh.
Bùi Trạc quay đầu nhìn nàng.
Nàng đã ngủ say, bất kể hiện tại hắn có làm gì nàng, nàng cũng không biết.
Sự tín nhiệm trong tiềm thức của nàng, lại chính là cực hình với hắn.
Bùi Trạc kìm nén cảm giác khô nóng, nặng nề thở ra, một lần nữa nhắm mắt lại.
Hôm sau, mặt trời lên cao Lê Ngưng mới rời giường.
Nàng thật sự rất mệt, cho dù đã ngủ đến lúc này vẫn cảm thấy ngủ chưa đủ, huống chi trước khi ngủ còn bị Bùi Trạc chọc tức một trận.
Biết nàng đã tỉnh, Đông Tuyết và Thu Phong lập tức tiến vào hầu hạ.
“Quận chúa, ngài có cảm thấy khó chịu hay không?” Đông Tuyết cẩn thận nhìn chằm chằm Lê Ngưng từ mặt, gáy, cánh tay, lại không tìm được dấu vết gì.
Lê Ngưng lười nhác gật đầu, Đông Tuyết lập tức giật mình, ghé sát vào nhìn..
Sáng sớm trước khi rời đi cô gia dã phân phó các nàng không cần đánh thức quận chúa, để quận chúa ngủ thêm một lát, lúc đó sắc mặt Đông Tuyết vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn.
Hơn nữa, đến lúc này quận chúa mới
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.