Cẩm Y nhàn rỗi tựa vào lưng ghế xe
lăn, cúi đầu, một tay tùy ý đùa nghịch vải trong tay. Trên thực tế, đó không phải
là một mảnh vải, không bằng nói là một mảnh tơ lụa. Nhìn ra được, đoạn vải này
là từ vạt áo nữ tử xé xuống, từ nguyên liệu có thể thấy, đây là loại quần áo tốt
nhất mà dân chúng địa phương có thể mua được.
Cẩm Y vuốt ve vải trong tay, cảm thụ
được xúc cảm của nó, sau đó khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Mộc
Thanh Phong quả thật nghèo khó, chỉ có thể mua được loại quần áo như vậy."
Nói là nói như vậy, hắn lại đem vải vết kia nắm ở trong lòng bàn tay, sờ nó, bất
giác nghĩ đến chuyện lúc đó.
Nàng đúng thật là biết làm ấm lòng
người khác. Khi đó, nàng xé vạt áo của mình, dùng miếng vải đã xé ra băng bó vết
thương cho hắn —— vết thương là hắn cố ý gây ra. Nàng sợ làm hắn đau, động tác
rất nhẹ, lại nghiêm túc... Tay ấm áp, chạm vào vết thương, không đau. Tóc trượt
bên tai, làm cho hắn rất muốn vuốt lên.
Ngay khi hắn đang chơi với đoạn vải
trong tay, giữa ánh điện và lửa đá, tấm vải này đã bị người ta đoạt đi. Cẩm Y
nhíu nhíu mày, nâng mắt lên, nhìn người cướp đồ của hắn.
"Cái gì đây, Lưu Hạ còn tưởng là
có cái gì thú vị, thì ra chính là một sợi vải rách nha. Chơi không vui."
Tiểu cô nương tên là Lưu Hạ lắc lắc bím sừng dê, nhai k� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.