Năm 2009, cuối hạ.
Chiều nắng nóng nảy.
Cố Cảnh Sâm cả người mặc một chiếc áo
bóng rổ có chữ màu đen trên nền trắng, trên cổ tay đeo một đôi bao tay màu đen.
Một chân anh giẫm lên bóng rổ, trước
khi vào sân, anh bỏ điện thoại di động của mình vào bên lề nơi mấy người trong
số họ đều chất đồ đạc ở đó.
Vừa bỏ xuống, màn hình bèn sáng lên.
Cố Cảnh Sâm lại nhặt điện thoại lên.
Là một tin nhắn ngắn.
Là mẹ anh Trần Khả gửi tới.
Mẹ: [A Sâm, trong nhà có khách tới, tối
về sớm một chút, chúng ta đi tới quán ăn chiêu đãi bạn bè.]
Cố Cảnh Sâm rũ mắt, ngón tay ấn nhẹ trên
bàn phím.
Sau đó lại xóa đi, không trả lời Trần
Khả, trực tiếp tắt điện thoại đi.
Ôm lấy bóng rổ ra sân.
Nắng chiều gay gắt, mấy bạn nam phi
chạy rất nhanh trên sân bóng rổ, thân thể nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Cố Cảnh Sâm vơ
lấy điện thoại, mẹ anh cũng không gửi thêm tin nhắn mới nào, lúc này anh mới
trả lời Trần Khả.
Chỉ có một chữ: [Ò.]
Xế chiều.
Cố Cảnh Sâm thấy đã đến giờ rồi, chủ
động nói với mấy người anh em chơi chưa đủ còn muốn chơi thêm vài trận nữa:
“Giải tán thôi.”
Lăng Khiêm và Phong Bạch vô cùng ngạc
nhiên.
Bởi vì lần đầu tiên Cố Cảnh Sâm rời đi
sớm như vậy.
“Này! A Sâm!” Phong Bạch hét lớn với
bóng lưng của Cố Cảnh Sâm đang đi ra khỏi sân: “Còn sớm mà! Cậu đi đâu vậy?”
Cố Cảnh Sâm đến cả đầu cũng quay lại,
giọng điệu lười biếng, có chút khoe khoang, mang theo chút đắc ý: “Mẹ tôi gọi
tôi về nhà ăn cơm.”
Bởi vì từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ lơ, dẫn
đến bây giờ bố mẹ hơi quan tâm anh một chút, quản giáo anh một lần, anh đều cảm
thấy mình được để ý tới.
Từ nhỏ anh đã thiếu sót đi sự quan tâm,
bây giờ vẫn khát vọng có được như cũ.
Thậm chí tham lam muốn có được nhiều
hơn nữa.
Cố Cảnh Sâm ôm lấy bóng rổ chạy bước
nhỏ về nhà.
Kết quả không ngờ đến, vừa đẩy cửa ra
đã thấy một cô nhóc đang ngồi trên tấm thảm phòng khách nhà anh, còn chiếm đoạt
chú chó của anh :) .
Cố Cảnh Sâm dừng bước chân, anh khẽ rũ
mồ hôi đi, vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm cô gái đó.
Mẹ anh thấy anh trở về, tươi cười lên
tiếng, giới thiệu với anh: “A Sâm, đây là bạn thân của mẹ, dì Ninh Nguyệt.”
“Đây là chồng của dì Ninh Nguyệt, Lật
Nguyên, con gọi là chú.”
“Đây là Lật Chi, nhỏ hơn con một tuổi,
là em gái.”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy lời của mẹ, ánh
mắt từ trên khuôn mặt trắng trẻo, nhìn lên có vẻ như vừa chui ra khỏi trứng, mơ
mơ màng màng không được thông minh cho lắm, lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào
dì ạ.”
Ngay lập tức, ánh mắt anh lại rơi trên
bên phía cô, cười như không cười rủ mắt nhìn cô, anh khẽ nhếch môi, trong vẻ
thản nhiên mang theo chút bỡn cợt, gọi đùa một câu: “Em Lật Chi.”
Không chút thành ý nào.
Người kia chớp mắt, ánh mắt lanh lợi
đáng yêu, hiền lành ngoan ngoãn vô cùng nghiêm túc trả lời lại anh: “Anh hai
Cố.”
Giọng nói mềm mại nũng nịu, giống như
tên của cô vậy, giống như quả vải ngọt ngào.
Cố Cảnh Sâm không đáp lại nữa, cười nhếch
mép một tiếng rồi ném lại một câu, chuồn lên lầu tắm rửa.
Đợi đến khi anh xuống lầu lại, thì nghe
thấy bố mẹ và bố mẹ của Lật Chi đang nói về chuyện Lật Chi chuyển trường đến
thủ đô.
“A Sâm.” Mẹ anh đột nhiên gọi anh.
Cố Cảnh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.