Sáng hôm sau, lần đầu tiên Hứa Linh ngủ quên, lúc cô vội vàng đến trường, giờ đọc sách buổi sáng đã bắt đầu.
Cùng với những ánh mắt tò mò và tiếng
đọc sách vang lên lanh lảnh, Hứa Linh cảm thấy chân mình như đã bước vào lớp
học.
Tuy nhiên càng đến gần chỗ của mình,
trong lòng Hứa Linh càng thêm hoảng sợ, như đi trên lớp băng mỏng.
Tối qua, gửi nhầm tin nhắn nên cô đã
hối hận cả đêm, mà Lục Thầm Chi rõ ràng cũng cạn lời với chuyện này nên không
trả lời tin nhắn. Sau đó, Hứa Linh hối hận cả đêm không ngủ được.
Hứa Linh sâu sắc cảm nhận được rằng mối
tình đầu của mình đã chôn vùi ở bãi tha ma.
"Kẽo kẹt——"
Hứa Linh kéo cái ghế ở trên ngồi
xuống.
Vừa cô ngồi xuống đã vùi đầu trên bàn,
không dám nhìn Lục Thầm Chi bên cạnh.
Sau khi cảm thấy bản thân như ngồi trên
đống lửa đọc diễn văn, Hứa Linh nghe được những lời đầu tiên của Lục Thầm Chi.
"Hứa Linh."
Giọng Lục Thầm Chi nhẹ nhàng.
"Hừ…"
Hứa Linh vùi mặt vào trong
sách giáo khoa.
"Không ngờ cậu lại thích
môn tiếng Anh như vậy."
Trong ánh mắt đen của Lục Thầm Chi lộ
ra ý cười xấu xa.
Hứa Linh phát ra tiếng rú nhỏ từ cổ
họng, vô cùng khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Cậu…"
"Cho cậu." Ngón tay trắng
thon dài của Lục Thầm Chi đẩy quyển sách đến trước mặt cô: "Làm đi, không
phải ngứa tay sao?"
Hứa Linh khóc không ra nước mắt nhìn
cảnh tượng trước mặt "Bí mật bộ đề thi đại học môn tiếng Anh qua các
năm", giọng run run: "Không, không phải, hôm qua tớ nói chuyện với
bạn thân, nói đùa thôi…"
Khóe miệng Lục Thầm Chi giật nhẹ, đôi
mắt đen trầm xuống: "Ồ, thế cậu
muốn tìm ai làm bài cùng cậu?"
"Hả, cái gì tìm ai?"
Hứa Linh không kịp phản ứng.
Lục Thầm Chi không cho cô thời gian
phản ứng, nói tiếp: "Cậu muốn làm bao nhiêu đề cũng được."
Hứa Linh: "…"
Hứa Linh sờ vào đề tiếng anh trước mặt,
quyết định vì bản thân mà nắm lấy cơ hội cứu nguy cho mối tình bấp bênh này.
Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Thầm Chi:
"Vậy cậu dạy tớ được không, tớ không biết làm."
Hứa Linh nói rất nhỏ, giọng nói lanh
lảnh ban dần chuyển thành nhẹ nhàng, giống một đứa trẻ đang làm nũng.
Ngón tay của Lục Thầm Chi không nhịn
được khẽ giật, anh nhìn đôi mắt đen láy ướt át của Hứa Linh, còn có đôi môi anh
đào hơi vểnh lên, bỗng chốc thấy hơi khát.
Sự khó chịu của anh đối với người bạn
thân mà cô nói đột nhiên biến mất, thậm chí không nhận ra khóe miệng anh đang
nhếch lên.
Lục Thầm Chi nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ:
"Được."
Hứa Linh nghe được anh đồng ý, sự bối
rối khi gửi nhầm tin nhắn và việc ghét môn tiếng anh cũng giảm đi đôi chút, chỉ
cảm thấy khi ở gần anh bản thân cô sẽ vui vẻ hơn.
Niềm vui của tuổi trẻ luôn đơn giản như
vậy, một ly kem, một câu hỏi khó có thể giải, một lời đồng ý của người ấy có
thể mang lại niềm vui kéo dài và lặp lại.
Nhận được sự đồng ý của Lục Thầm Chi,
Hứa Linh quyết định sẽ cố gắng, tiến bộ hơn trước.
Cô giống như một bé mèo con đang kêu
meo meo, lại nhẹ nhàng gọi: "Lục Thầm Chi."
Trái tim Lục Thầm Chi loạn nhịp khi
nghe câu này, giọng nói trở nên trầm thấp hơn: "Sao?"
"Thì, trước đó không phải đã nói…
sau vụ việc kia sẽ mời cậu ăn kem sao?"
Hứa Linh mím môi, quyết định kể lại tóm
tắt sự việc.
Cô dừng lại, lấy can đảm nói tiếp:
"Thứ bảy cậu có rảnh không?"
Lục Thầm Chi hắng giọng theo bản năng:
"Làm gì?"
"Thứ bảy mời cậu ăn kem! Gấp đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.