Buổi tối trước ngày Lộ Bắc Sâm rời đi, Hàn Sướng tổ chức cho
anh một bữa tiệc chia tay, cơm nước xong xuôi, mọi người kéo nhau đến KTV chơi
đến mười một, mười hai giờ đêm.
Sáng mai Lộ Bắc Sâm còn phải lên máy bay, nhân lúc mọi người
không để ý, mang theo Chúc Dịch trộm chuồn khỏi KTV.
Hai người đi trên đường cái, vừa hóng gió vừa nói chuyện.
“Lộ Bắc Sâm, sáng ngày mai em sẽ không ra sân bay tiễn anh.”
Chúc Dịch nói. Lộ Bắc Sâm nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng “ n” một tiếng.
“Em sợ một mình từ sân bay trở về sẽ không chịu nỗi.” Cô lại
nói một câu giải thích.
Kỳ thật cô không cần giải thích, anh căn bản đều biết.
Lộ Bắc Sâm nắm tay cô nâng lên, một cái tay khác phủ lên mu
bàn tay cô, nói: “Anh biết.”
Chúc Dịch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định như lộ trình
người bình thường, nói câu chúc phúc trước khi chia xa: “Lộ Bắc Sầm, chúc anh
tiền đồ như gấm, tương lai sáng lạn.”
Ngày Lộ Bắc Sâm bay đến bên kia đại dương là thứ sáu, thời
điểm cô từ trên giường bò dậy, bên ngoài mưa nhỏ, hạt mưa rơi tí tách.
Di động trên mặt bàn phát tới hai cái tin nhắn, là Lộ Bắc
Sâm phát tới, thời gian là rạng sáng 5 giờ rưỡi.
—-- Tiểu nha đầu, anh đi rồi.
—-- Em một thân một mình ở trường học phải tự chiếu cố chính
mình.
Chúc Dịch nằm ở trên giường mặt đối mặt với màn hình di
động, nhìn hai dòng tin nhắn kia ngây người, ở trong lòng thở dài một hơi trong
im lặng, Lộ Bắc Sâm thật sự đi rồi.
Tuy rằng không quá muốn đối mặt với hiện thực, nhưng anh vẫn
là thật sự đi rồi.
Chúc Dịch đối mặt với di động xuân thương thu buồn mà thở
dài một hơi, đem chăn lôi kéo, lại lần nữa nằm xu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.