Vẫn còn hai tuần nữa mới tới thời gian chương trình gameshow kia bắt đầu bấm máy. Ngày tháng dần trôi, Tô Thiên Tầm vẫn cứ tiếp tục lối sống vô tư phóng khoáng mặc kệ đời.

Nhà họ Tô vừa mới giục cưới xong lại bắt đầu giục cô chuyện sinh con đẻ cái.

Bà cụ siết chặt lấy tay của Tô Thiên Tầm, từng lời bà ấy nói ra đều rất chân thành thấm thía.

"Thiên Tầm à, cháu và Khiêm Chuẩn đều không còn trẻ nữa đâu. Sau khi kết hôn xong, không phải nên tính đến chuyện sinh con đẻ cái hay sao?"

"Bà nội vẫn còn khỏe mạnh lắm, vẫn còn sức chăm sóc cho lũ nhỏ dùm cháu thêm hai năm nữa mà."

Tô Thiên Tầm bị lời bà ấy nói chọc cho bật cười.

Năm nay bà cụ cũng đã ngoài bảy mươi, vậy mà bà ấy vẫn nghĩ mình còn đủ sức để chăm lo cho đám cháu chắt chút chít nhà mình.

"Bà nội ơi, gần đây công việc của Khiêm Chuẩn rất bận rộn, đợi thêm hai năm nữa mình hẵng tính tới chuyện này nhé."

Bà cụ chẳng thấy cao hứng chút nào, lập tức buồn bực: "Còn chờ cái gì nữa hả, có gì đâu mà phải chờ?"

"Tiểu Chuẩn bận rộn công việc thì không nói, nhưng chẳng lẽ cháu cũng bận giống thằng bé sao?"

Những lời này rõ ràng không mang tính sát thương, nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy cực kỳ nhục nhã và xấu hổ.

    

Tô Thiên Tầm: "..."

Những lời bà ấy nói khiến cô xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, nhưng lại thể nào phản bác lại dù chỉ là một câu.

    

Bà cụ nói tiếp: "Cứ để bà nói cho, chắc chắn Tiểu Chuẩn cũng muốn thế."

"Chắc chắn là do cháu chưa muốn sinh con vội vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp chứ gì? Để bà nói cho cháu nghe, cháu của hiện tại cũng đã rất nổi tiếng rồi. Chuyện quay phim ấy mà, chưa chắc chỉ cần quay từ hai đến ba năm là xong ngay được. Cháu vẫn nên sinh con trước đi đã, sau này có thể xách theo đứa nhỏ cùng nhau tham gia gameshow mà."

Đương nhiên Tô Thiên Tầm cũng muốn sinh một đứa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành mẹ của một đứa trẻ sớm tới vậy.

Cô và Khiêm Chuẩn đã phải trải qua biết bao khó khăn thì mới được ở bên nhau, hai người bọn họ vẫn chưa trải nghiệm đủ thế giới ngọt ngào hạnh phúc của đôi vợ chồng son cơ mà.

Nghe giọng điệu của bà cụ, chỉ cần cô dám nói không thì kiểu gì bà ấy cũng cằn nhằn tiếp cho mà xem.

    

"Bà nội à, để tối nay cháu về nhà cẩn thận thương lượng chuyện này với Khiêm Chuẩn đã ạ. Tranh thủ tháng sau có thai luôn."

“Được, tốt, tốt lắm.” Bà cụ vui vẻ nói.

Tô Thiên Tầm lại nói: "Có điều chuyện này cũng chỉ đành tùy duyên thôi bà ạ, đâu thể cưỡng cầu được."

Thực ra bà cụ cũng không gấp lắm, chủ yếu là bà ấy muốn thấy thái độ của hai người bọn họ: "Chỉ cần hai đứa chịu cố gắng phấn đấu, nhất định sẽ sớm có tin vui thôi."

Tô Thiên Tầm còn đang mải nghĩ về Khiêm Chuẩn, cô không nán lại ở nhà họ Tô quá lâu mà vội về nhà ngay.

Bà cụ và thím Tô trông thấy Tô Thiên Tầm vội vàng rời đi, hai người quay sang nhìn nhau liền hiểu ra ngay.

    

Bà cụ cười nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Cô gái lớn tới tuổi đi lấy chồng liền không giữ nổi nữa. Từ ngày con bé kết hôn, liền không muốn nán lại ở nhà dù chỉ là một ngày."

Thím Tô cười nói: “Điều này chứng tỏ tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt. Nếu ngày nào con bé cũng chạy về nhà mẹ đẻ rồi ở lì lại trong nhà tới mấy ngày thì chúng ta sẽ âu sầu tới bạc cả tóc mất.”

Tô Thiên Tầm có hẹn với một nhà thiết kế vào tối nay, cô muốn người đó thiết kế riêng cho mình một đôi giày khác để dùng khi tham gia chương trình gameshow kia.

Mặc dù Khiêm Chuẩn đã chuẩn bị sẵn cho cô một phòng riêng chỉ dùng để chứa giày, với hằng hà sa số đủ loại kiểu giày khác nhau. Nhưng thỉnh thoảng Tô Thiên Tầm vẫn có cảm giác hình như cô chẳng có đôi giày nào để đi cả.

Kể từ ngày gặp gỡ nhà thiết kế họ Hứa kia, cô đã đặt hàng hơn chục đôi giày rồi.

Sau bữa ăn tối, Tô Thiên Tầm liền đề cập với Khiêm Chuẩn chuyện bà cụ muốn hai người bọn họ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play