Cùng lúc đó, sau khi nhận được biểu
tượng cảm xúc "mỉm cười", Cố Nghiêu Dã vừa bước ra khỏi gara.
Anh đang cầm điện thoại, khóe miệng
không khỏi nhếch lên.
Anh vừa gửi tin nhắn cho Giang Tĩnh
Nguyệt, vừa đi vào nhà.
[Tôi đã gọi điện thoại báo cáo với
ông nội, ông tương đối hài lòng với chuyện kết hôn này.]
[Khi nào em rảnh thì hai nhà chúng
ta ăn bữa cơm.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố
Nghiêu Dã không đợi được hồi âm.
Cũng may anh không vội, anh đã đợi
mười năm, đợi thêm chút cũng không là gì cả.
Giang Tĩnh Nguyệt không trả lời tin
nhắn, anh cũng không tiếp tục gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào nữa, vì anh sợ làm
phiền cô, không khéo còn chọc giận tới cô.
Trở lại biệt thự, Cố Nghiêu Dã đi
thẳng đến khu vực sinh hoạt riêng trên tầng ba.
Đầu tiên anh quay trở lại phòng ngủ
chính, định đi tắm để ngủ bù.
Không ngờ vừa bước vào cửa, Cố
Nghiêu Dã đã nhìn thấy chiếc áo sơ mi được gấp gọn gàng ở cuối giường.
Suy nghĩ của anh đột nhiên quay trở
lại đêm qua.
Anh không khỏi nghĩ đến Giang Tĩnh
Nguyệt sau khi tắm xong, mặc chiếc áo sơ mi anh mặc, nằm nghiêng trên giường,
chăn bông kẹp giữa hai chân thon dài trắng nõn của cô.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến Cố
Nghiêu Dã cảm thấy vô cùng khô nóng.
Anh vội chạy đến nhặt chiếc áo sơ mi
ở cuối giường, định đem vào phòng giặt.
Lúc cầm áo đi, không cẩn thận, một
thứ gì đó vô tình rơi xuống đất.
Người đàn ông cau mày nhìn xuống sàn
nhà.
Đôi mắt anh cuối cùng cũng dừng lại
ở chiếc quần lót đen.
Nếu nhớ không nhầm thì đây là chiếc
quần lót yêu thích của anh.
Nó mới được thay giặt sạch sẽ hai
ngày trước, hẳn là anh đã cất nó vào ngăn kéo tủ quần áo.
Làm sao...
Cố Nghiêu Dã cau mày, vẻ mặt hơi
nghi ngờ.
Một lúc lâu sau, anh nhìn chiếc áo
sơ mi nam trên tay, rồi nhìn chiếc quần lót nam dưới đất, nhận ra một điều muộn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.