Cả đêm Hứa Lẫm không tài nào ngủ
nổi.
Hàn Thắng biết Thời Gia đang nói
chuyện với Gạo, anh ấy cũng không thể nào ngủ được, mà tất nhiên, nếu anh ấy
không ngủ được thì Hứa Lẫm cũng không có cách nào chợp mắt.
Sáu giờ sáng, Hứa Lẫm vừa mơ màng
được vài phút đã bị đối phương đá một cái: "Cậu nên về nhà đi."
Hứa Lẫm vô cùng tức giận: "Đại
ca à! Mới sáu giờ sáng thôi mà! Mấy cô gái còn đang ngủ đó!"
"Đi lại vài vòng cho tỉnh táo
rồi tôi cùng đi với cậu."
"À khoan, cậu hỏi Thời Gia
trước xem thử tôi có thể qua đó hay không?"
Hứa Lẫm chỉ có thể thở dài.
Anh gọi điện thoại cho Thời Gia,
Thời Gia nói Gạo đã về trường học, rốt cuộc Hàn Thắng chỉ có thể đi thẳng tới
nhà cô.
"Cô ấy đã nói cái gì?" Hàn
Thắng hỏi: "Tại sao cô lại khóc?"
Thời Gia hỏi ngược lại anh ấy:
"Anh có yêu Gạo không? Anh có nguyện ý chờ Gạo không? Anh có nguyện ý chờ
đợi cô ấy mà không hỏi bất cứ thứ gì không?"
Hàn Thắng nói: "Cô nói cho tôi
biết cô ấy có an toàn không? Có ai làm tổn thương cô ấy không?"
Thời Gia không dám nhìn anh, cô lắc
đầu, Hàn Thắng nói: "Được, tôi không hỏi nữa."
Hàn Thắng thất hồn lạc phách rời đi,
Thời Gia chợt gọi anh ấy lại. Cô nói: "Thật ra Gạo rất thích anh."
"Ừm."
Sau khi Hàn Thắng rời đi, Hứa Lẫm
nhìn ánh mắt sưng đỏ của Thời Gia mà đau lòng không thôi: "Tối hôm qua em
không ngủ được à? Hôm nay em xin nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi một chút."
Thời Gia cũng không có tâm tình đến
công ty làm việc nên đành phải xin nghỉ. Hứa Lẫm có hỏi cô chuyện của Gạo nhưng
Thời Gia không chịu nói nửa lời, Hứa Lẫm cũng không hỏi đến nữa.
Sau khi uống một ly cà phê lớn rồi
ăn sáng, Hứa Lẫm mệt mỏi đến công ty, Thời Gia lên mạng tra tư liệu rồi ngủ
thiếp đi khi nhìn thấy hình ảnh bệnh nhân co giật giai đoạn cuối.
Trong giấc mơ là những câu chuyện
đau lòng như một mớ hỗn độn, Thời Gia ngủ một lúc liền tỉnh lại, Hứa Lẫm gửi
wechat nhắc nhở cô nhớ ăn cơm.
Cô không có tâm trạng ăn uống, nhưng
vẫn ráng ăn vài miếng.
Thời Gia thay quần áo đón xe đến
trường tìm Gạo, câu đầu tiên Gạo nói khi nhìn thấy cô chính là: "Đừng có
làm cho chị thấy cảm thấy em đang thương cảm chị, nếu không thì chị sẽ không để
ý tới em nữa đâu."
Thời Gia nói: "Không phải
thương cảm, chị hiểu không? Em hiểu vì sao chị không muốn nói cho Hàn Thắng,
trước khi đến em còn muốn nói với chị không phải tất cả tình yêu đều là sự ràng
buộc, em muốn nói cho chị biết tình yêu cũng có thể là sự cứu rỗi, nhưng hiện
tại em muốn nói cho chị biết rằng em hiểu chị."
Các cô đến hồ nhân tạo ở trường học
ngồi hóng gió một lát.
Thời Gia nói với Gạo: "Chờ
chị... thật sự bị bệnh mới trở thành bệnh nhân, trư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.