Ổ Vân Vân muốn
bật cười, nhưng cô nghĩ không nên cười trong trường hợp này.
Trừ phi cô nhịn
không được.
Ha ha ha ha ha
ha ha ha ha.
Vì thế chờ đến
khi Trần Việt về nhà, vừa mới mở cửa, liền nghe được một thanh âm: “Không cần
bật đèn.”
Chỉ thấy cô
ngồi ở trước bánh sinh nhật đang cắm một ngọn nến, trên đầu còn đội vương miện
giấy màu vàng, giơ bàn tay plastic lên.
“Bác sỹ Trần
Việt khoa chỉnh hình, mình đầy tài nghệ, tấm lòng lương thiện, dốc lòng vì y
thuật.”
“Bác sỹ Trần
Việt khoa chỉnh hình, về nhà ôn nhu, chăm sóc bạn gái, người đàn ông hiền huệ
của gia đình.”
“Bác sỹ Trần
Việt khoa chỉnh hình, về nhà phóng khoáng, không ngại đi đào đất cùng bạn gái,
còn ra tay phóng khoáng tặng BMW.”
Trần Việt cười
xoa xoa thái dương.
“Bác sỹ Trần
Việt khoa chỉnh hình, ở nhà dũng mãnh, chân dài eo thon, ngực to mông vểnh, ban
ngày cấm dục, ban đêm hóa thú.” Ổ Vân Vân chớp mắt: “Cảm thấy tiêu đề của em ổn
chứ?”
“……”
Tác giả có lời
muốn nói: Trần Việt: Không, con trai mình không phải như vậy.
ORZ (gục ngã),
vốn dĩ tưởng là đến 9 giờ tối là cô quên chuyện sáng nay, ai nghĩ được có vẻ cô
đã chuẩn bị từ lâu.
Ổ Vân Vân lắc
lắc bàn tay bằng plastic, ngửa đầu nhìn anh: “Vui vẻ chứ?”
“Vui vẻ.” Trần
Việt bật cười, ai bị bạn gái khen “chân dài eo thon, ngực to mông vểnh, ban
ngày cấm dục, ban đêm hóa thú” mà không vui? Anh bước đến trước mặt Ổ Vân Vân:
“Anh đang hoài nghi ngày trước em đi Vân Nam có phải để đi học viết truyện cười
không ?”
“Cái này là
thiên phú dị bẩm!” Ổ Vân Vân kiêu ngạo.
Thiên phú đặt
tiêu đề linh tinh à. Trần Việt nghĩ thầm.
“Mau ngồi xuống
ăn bánh kem.” Ổ Vân Vân nói, một tay cầm lấy đĩa và dao nĩa plastic lên: “Thật
là, hôm nay là sinh nhật em, còn muốn em mắng anh hay sao.”
Mắng? Trần Việt
nhướng mày, anh còn tưởng rằng là đùa giỡn. Xuyên qua ánh nến chập chờn, nhìn
khuôn mặt yên tĩnh của cô toát lên một chút ôn nhu khó tả.
Đúng thật là
nên mắng, cô nên nói chuyện hôm nay anh ở bệnh viện bị người ta đồn là keo kiệt
thì hơn.
“Không cần ước
nguyện sao?”
“Không cần.” Ổ
Vân Vân không để ý mà nói: “Ước nguyện cũng chưa chắc thực hiện được, đã vậy
thì khỏi ước cho mắc công.”
“Sinh nhật là
phải vui vẻ, sao em không hát một bài?”
“Em không hát
đâu, hay anh hát một bài đi.” Ổ Vân Vân nói: “Em có thể vừa ăn vừa nghe.”
Thật đơn giản,
chỉ cần một cái bánh sinh nhật cùng hoa dại liền thỏa mãn rồi.
Trần Việt chợt
nhớ tới thứ gì đó: “Hoa anh mang về rồi.”
“Vậy ư?” Ổ Vân
Vân ban đầu tưởng anh nói đến bánh kem, lập tức buông dao nĩa: “Đầu tiên mình
xem hoa đã nhé.”
Cô vội vàng đi
đến cửa phòng khách đi bật đèn, đang đi đột nhiên “Ai nha” một tiếng: “Ai tắt
đèn vậy?”
Trần Việt: “……”
“Không bị đụng
vào đâu chứ?”
“Không, chỉ bị
vướng chân thôi.” Ổ Vân Vân mở đèn, quay lại nhận quà của anh, Trần Việt lấy
hoa từ trong bao ra, anh cố tình tìm bao nilon trắng, dùng màng bọc giữ hoa
tươi, còn dùng bao tay nilon một lần cẩn thận bọc lấy rễ cây.
“Màng bọc thực
phẩm ở đâu ra vậy?”
“Dì làm ở nhà
ăn cho.”
“Trần Việt, anh
đúng là quen biết rộng nha.” Ổ Vân Vân khích lệ, đồ của dì nhà ăn cũng xin
được.
Trần Việt bất
đắc dĩ, lúc ấy chỉ lấy bao tay plastic dùng một lần là không đủ, chỉ đành phải
quay trở lại nhà ăn, dì ở đó nghe anh nói là dùng để bọc hoa, vẻ mặt còn không
tin.
Ổ Vân Vân đem
hoa ra ban công.
Giữa trưa cô đã
mua mấy cái bồn không cùng bùn đất chuẩn bị mở rộng chỗ cỏ cây này. Những cây
hoa về cơ bản đều là hoa dại được bọc cẩn thận trong bao tay, bùn đất cũng
không bị rơi nhiều, chỉ cần trồng vào chậu rồi tưới nước cẩn thận là được.
Trần Việt đi
vào phòng tắm rửa tay.
Anh có thói
quen có rửa tay trước khi ăn, dù không trực tiếp dùng tay ăn thì cũng phải rửa
tay sạch sẽ.
Ổ Vân Vân nhanh
chóng xử lý xong cây hoa rồi cũng vào rửa tay, đứng ngoài cửa thấy Trần Việt
cúi đầu nghiêm túc rửa tay theo đúng quy trình, giống y hệt như hướng dẫn các ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.