Ngày hôm sau, trường quay đã được chuyển đến Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Bắc Thành để tiếp tục quay nốt bộ phim "Khỏi Lửa".

Từ khi Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi trở nên thân thiết với nhau hơn thì cả ba người Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông thường cùng nhau ngồi lại để nghiên cứu kịch bản và khớp thoại. Sau hai ngày nghỉ phép để hồi phục lại sức khoẻ, trạng thái của các diễn viên trong đoàn cũng trở nên tốt hơn. Tuy bầu không khí tại hậu trường rất thoải mái và vui vẻ nhưng Nguyễn Tri Vi trông có vẻ uể oải còn Tô Ngự thì lại trông có hơi mệt mỏi.

Tiêu Mông Mông nhìn Nguyễn Tri Vi ở bên trái rồi lại quay sang Tô Ngự ở bên phải, ngạc nhiên hỏi: "Hai ngày nay hai người không nghỉ ngơi à? Sao trạng thái lại còn tệ hơn cả trước kỳ nghỉ thế kia?"

Tô Ngự xoa xoa thái dương: "Không được nghỉ, quản lý của tôi đã sắp xếp lịch trình cả rồi."

"Công ty của anh cũng thật biết cách chèn ép nghệ sĩ..." Tiêu Mông Mông thở dài, "Còn cậu, Vi Vi, sao bộ dạng lại tệ như thế này?"

Ngày hôm qua sau khi xem phim "Có hẹn với giai nhân" với cha mẹ mà tâm trạng cô không được tốt nên cũng chẳng nghỉ ngơi tử tế.

Cô cũng không muốn nhiều lời đáp lại: "Tối hôm qua tớ ngủ không ngon."

"Được rồi, công việc của ngày hôm qua cũng đã kết thúc... Nào, bắt đầu làm việc thôi, hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng, chúng ta tiếp tục khớp lời thoại đi." Tiêu Mông Mông lấy kịch bản ra, sáng nay ba người bọn họ sẽ có một cảnh chung nên đang tập làm quen trước để tránh xảy ra sự cố.

Ba người diễn tập với nhau được một lúc thì trợ lý nhỏ của An Duyệt Nhiên lại chạy tới: "Chị Vi Vi, bây giờ chị có thể giúp em lấy chuyển phát nhanh được không ạ? Chị An đang cần gấp mà em lại không đi được."

Chỗ nhận hàng chuyển phát nhanh cách đây khá xa, giờ này người cũng rất đông, xếp hàng ắt hẳn không thể nhanh được.

Cũng sắp đến lượt quay của Nguyễn Tri Vi, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc từ chối: "Xin lỗi, bây giờ tôi không thể đi được, một lát nữa là đến lượt tôi rồi.”

Cô trợ lý nhỏ vội vàng nói: "Chị đến muộn một chút cũng không sao đâu, nếu chị An không lấy được hàng chuyển phát nhanh, chị ấy sẽ mắng em mất."

Việc đấy còn quan trọng hơn việc Vi Vi sẽ đến muộn sao?

Tiêu Mông Mông ngẩng đầu nhìn cô trợ lý nhỏ, cái cô này bị làm sao vậy? Có vẻ như chỉ có chuyện của cô ta mới là quan trọng, còn chuyện của người khác thì không quan trọng vậy?

Nguyễn Tri Vi cũng nhận ra điều đó, nhưng cô chỉ nhìn trợ lý nhỏ rồi cũng chẳng nói gì thêm.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi từ chối cô trợ lý nhỏ này, chắc hẳn trợ lý nhỏ cũng không ngờ cô sẽ từ chối, giọng điệu càng lúc càng lo lắng: “Lúc trước chị vẫn thường hay giúp em mà, hôm nay sao vậy? Chỉ là một đơn hàng chuyển phát nhanh thôi mà. Chị có thể giúp em được không?"

Tô Ngự, người đang lặng lẽ ở bên cạnh, nghe thấy lời này hơi ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý nhỏ.

Tiêu Mông Mông cơ hồ muốn trợn tròn mắt, không thể tin được, tại sao lại vẫn còn có người coi lòng tốt của người khác là lẽ đương nhiên vậy? Không có đạo đức cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Tiêu Mông Mông thật sự muốn giúp Nguyễn Tri Vi mắng cô ta.

Nhưng dù sao cũng không liên quan gì đến cô, Tiêu Mông Mông cũng không muốn xen vào việc của người khác, cô trừng mắt nhìn trợ lý nhỏ, càng thêm ghét An Duyệt Nhiên và những người xung quanh cô ta.

Ngay khi Tiêu Mông Mông nghĩ rằng Nguyễn Tri Vi cũng sẽ vẫn giúp cô ấy lần này nhưng Nguyễn Tri Vi đã lên tiếng, giọng nói của Nguyễn Tri Vi vẫn ngọt ngào, nhưng lời nói của cô ấy không còn mềm mại, dịu dàng nữa.

"Chị trước đây giúp đỡ em đơn giản là vì muốn giúp em một chút, nhưng hiện tại, chị không muốn giúp nữa, chị không nợ em, cũng không có nghĩa vụ luôn luôn phải giúp em."

Đây là lần đầu tiên mà Tiêu Mông Mông thấy Nguyễn Tri Vi nói nặng lời như vậy kể từ khi cô gặp và quen biết Nguyễn Tri Vi.

Cô trợ lý nhỏ sửng sốt, sau khi phản ứng lại chỉ cảm thấy xấu hổ, mặt tái xanh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa nhục nhã, cuối cùng chỉ lẩm bẩm một câu “Không giúp thì không giúp”, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi trợ lý nhỏ đi rồi, Nguyễn Tri Vi nghiêng đầu, phát hiện Tiêu Mông Mông và Tô Ngự đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nguyễn Tri Vi không hiểu bị bọn họ nhìn chằm chằm, nàng hạ thấp giọng nói: "Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?"

Tiêu Mông Mông cảm động

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play