Trước mắt Vân Khuynh trở nên tối sầm, cô tựa vào ngực Sở Diệu, mùi bạc hà thoang thoảng như muốn nhấn chìm cô.
Đây là lần đầu tiên Vân Khuynh được một người đàn ông ôm, khi cô gặp lại bố mình, cô đã là một thiếu nữ trưởng thành, bố cũng không ôm cô như vậy, Sở Diệu chính là người đầu tiên.
Tim cô đập nhanh hơn, giống như đang đánh trống, trái tim của cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ.
Cô muốn đẩy Sở Diệu ra nhưng dường như cô chẳng có chút sức lực nào, không phải anh muốn đánh cô sao?
Tại sao anh lại nhớ cô?
Cô có điểm gì tốt đáng để anh nhớ sao?
Sở Diệu không biết Vân Khuynh đang nghĩ gì, nhưng anh đã thở ra một tiếng đầy hài lòng, sau ba năm suy nghĩ, cuối cùng, anh hiểu ra rồi.
Năm ba trung học, cả hai vẫn còn là học sinh, anh đã cố gắng kiềm chế, không ngờ chính sự kiềm chế đó đã khiến cô chạy trốn khỏi anh.
Anh là người duy nhất đến Hoa Đông, nơi mà anh muốn đến ngay từ ban đầu.
Giờ đây, bảo bối ấm áp, mềm mại đã ở trong ngực, Sở Diệu muốn ôm cô thật lâu, không ai có thể nói với anh rằng chuyện này không thích hợp, không ai có thể quấy rầy anh, anh hận không thể khắc sâu Vân Khuynh vào cơ thể mình.
Hai năm xa cách anh mới nhận ra nỗi nhớ cô càng ngày càng sâu đậm, nửa đêm nằm mơ thấy cô khiến tim anh như bị xé nát, rớm máu, nỗi nhớ như con dã thú cắn xé anh, con dã thú ấy chẳng phải những loại cầm thú tầm thường.
Lỗ mũi Sở Diệu cọ vào tóc Vân Khuynh, tràn ngập hơi thở của anh, hơi thở mà cô đã nghĩ đến suốt hai năm nay, giống như mùi rượu ủ lâu năm, càng ngửi càng thấy say mê đắm lòng người.
Nhưng, khi Sở Diệu chìm đắm trong sự đẹp đẽ này, luôn có những kẻ đến phá đám.
Hai người ôm nhau chừng hai phút Vân Khuynh mới phục hồi thần trí, cô đẩy anh ra: “Sở Diệu, buông tôi ra.”
Nơi này có rất nhiều người qua lại, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị người ta chụp ảnh, da mặt cô rất mỏng, không chịu được sự đàm tiếu nhiệt tình của đám đông.
Ngồi lê đôi mách* là bản tính đã ăn sâu trong mỗi con người, không phân biệt quốc gia nào.
*Ngồi lê đôi mách: ngồi lê la chỗ này chỗ khác để nghe ngóng chuyện người này đem mách cho người khác, thường là những chuyện riêng tư, vặt vãnh.
“Đừng buông tay, Vân Khuynh, tôi đã chờ cậu hai năm. Nhưng cậu thật độc ác, không một lần trở về Lệ Thành.” Sở Diệu da mặt thật sự quá dày, không sợ người khác nhòm ngó, anh lại muốn người ta nhìn cho rõ rằng Vân Khuynh thuộc về anh, những vệ tinh khác nên tránh xa cô ra.
Mãi mới gặp được cô, anh thật sự không đành lòng buông tay.
“Cậu buông tôi ra trước đã, chỗ này có rất nhiều người.” Vân Khuynh đỏ mặt, hai năm không gặp, da mặt của anh ngày càng dày.
“Tôi buông cậu ra nhưng cậu không được chạy?” Sở Diệu muốn trói cô lại, để xem cô có thể chạy đi đâu.
“Cậu…” Vân Khuynh vừa xấu hổ, vừa tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, cô giơ chân lên rồi dẫm thật mạnh lên chân Sở Diệu.
“Sh…” Sở Diệu chưa kịp phòng bị đã bị Vân Khuynh giáng cho một cú, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó, theo bản năng mà buông Vân Khuynh ra.
Khi Sở Diệu còn bận lo cho cái chân đau, Vân Khuynh nhân cơ hội đẩy anh ra, quay người bỏ chạy, như thể có ma đuổi theo sau.
Đây là Cambridge, cô quen thuộc nơi này hơn Sở Diệu nên trong giây lát, cô đã biến mất.
Sở Diệu bị cô đẩy ra nên lảo đảo hai bước rồi mới đứng vững, châ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.