Vân Khuynh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đèn trong phòng lờ mờ, cách đó không xa là Sở Diệu đang cúi người đứng trước giường của bé con, trên mặt ngập tràn ý cười, có sự vui mừng của người lần đầu làm bố.
Vân Khuynh không lên tiếng, cứ an tĩnh mà nhìn Sở Diệu như vậy, cô đã nhìn qua đứa bé rồi, dúm dó nhăn nheo giống như một bà lão nhỏ vậy, có điều trẻ con đều như vậy, cho dù là thế, theo cô thấy cũng rất đáng yêu.
“Bà xã, em tỉnh rồi.” Sở Diệu ý thức đến ánh mắt của Vân Khuynh, anh đi qua đó: “Có chỗ nào không được thoải mái không?”
“Không có, em hơi đói.” Đau trước khi sinh, sau khi sinh lại không đau nữa, cũng không có cảm giác gì, bây giờ chỉ là có chút không thích hợp lắm, nhưng vẫn có thể chịu được.
“Dì Hà nấu cháo gà, mẹ về nhà lấy rồi, chắc là sắp đến rồi đó.” Sở Diệu giơ tay vén lại tóc mai cho cô, một trận sinh đẻ này, chắc làm mệt chết cô rồi.
“Bà xã, chúng ta không sinh đứa thứ hai nữa, có Sơ Sơ là đủ rồi.”
Vân Khuynh khẽ cười: “Người đau cũng không phải là anh, tại sao anh trông lại như thế này chứ.”
Đến cô còn chưa thấy sợ hãi bao nhiêu, hơn nữa có nhiều hơn một bảo bối có cùng huyết thống máu mủ với mình trên thế giới này, nghĩ đến thôi trái tim cũng mềm mại hẳn ra, nhưng nhìn Sợ Diệu giống như bị dọa cho đơ người.
“Đau trên người em, anh đau lòng.” Sở Diệu nắm chặt lấy tay Vân Khuynh: “Thật sự không muốn để em đau thêm một lần nữa.”
Lúc này Vệ Thục đẩy cửa bước vào, đem theo hộp đựng cơm: “Tiểu Khuynh tỉnh rồi à, đúng lúc ăn chút cháo.”
Vân Khuynh khẽ vỗ Sở Diệu, để anh đừng nói nữa, sợ bị Vệ Thục nghe thấy, người lớn đều hy vọng nhiều con nhiều phúc
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.