Sau khi Thời An tìm được bản đồ toàn cảnh thủ đô Văn Uyên, đi đi dừng lại một lúc lâu cuối cùng cũng đến nơi mà vai ác sống.
Trong tiểu viện không có một bóng người, nhà cũng khóa cửa, Mục Trì Thanh không ở đây.
Thời An ngồi trên hành lang không một bóng người, vừa rồi hệ thống nhẫn nhục khen nàng đẹp, nàng đột nhiên nhanh trí, nhớ tới tiệm quần áo cũng có một đứa nhóc khen nàng xinh đẹp, sau đó dường như vai ác không vui vẻ.
Nhưng mà vai ác cũng không phải bởi vì người khác khen nàng hai câu thì đã không vui vẻ, cho nên còn nguyên nhân khác, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng nghĩ đến viên kẹo bị rơi kia.
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, có người trở lại.
Thời An ngẩng đầu lên thấy vai ác đứng ở ngoài cửa, bỗng dưng bật cười.
Mục Trì Thanh không biết tại sao Thời An lại ở trong sân, lại còn cười ngọt ngào như vậy.
Rõ ràng hắn đã đuổi nàng đi. Hơn nữa, nàng cũng không đuổi kịp —— Về sau, lại đổi thành hắn cố ý đứng đợi, nhưng căn bản không có người nào đuổi theo.
Nhìn mặt mày nàng càng trở nên tươi sáng vì chứa ý cười. Theo bản năng, Mục Trì Thanh cảm nhận được nguy hiểm. Khuôn mặt hắn căng thẳng, mỉm chặt môi, đứng ở ngoài cửa chậm chạp không đi vào.
Hiện tại, tâm tình Thời An rất tốt, gần như thay đổi 180° so với trước đó. Sau khi biết rõ nguyên nhân làm nhóc xấu xa tức giận, những chuyện trước đó đều có thể giải thích được.
Đặt ở ba mươi phút trước, nàng sẽ không thể nghĩ đến được một đại lão sau này có thể hô mưa gọi gió lại có thể giận dỗi vì một viên kẹo đường. Hơn nữa, còn gay gắt đến nỗi muốn nàng rời đi cũng không chịu nói.
Chẳng lẽ trước kia vai ác cũng từ chối ý tốt của người khác như vậy sao? Chỉ cần hắn cảm thấy có một chút không đúng thì lập tức đẩy người ra rất xa, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bản thân bị lấn sâu vào.
Thời An không khỏi c�
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).