Sắc mặt Mục Trì Thanh lạnh nhạt, trong con ngươi sắc như quạ của hắn không có một chút tình cảm, giống như cánh đồng băng không bao giờ thay đổi.
Hắn vốn dĩ không muốn nhiều lời. Nhưng mà lời nói của đối phương làm hắn rất không vui. Cho nên, hắn không ngại tự mình rút đi mảnh gỗ trôi dạt cuối cùng của người chết đuối.
Mục Trì Thanh nói: “Ngươi muốn tiếp tục sống thì đợi đám người kia tới cứu ngươi đi.”
Hắn nhìn về phía Liên Ngọc, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Là mấy con sâu bọ trà trộn vào thành mấy hôm nay, hay là Thái Tử nước Văn Uyên vô dụng kia?”
Vẻ mặt Liên Ngọc cứng đờ. Sau khi nàng ta tới nước Thịnh chưa từng tiếp xúc với người nước Văn Uyên. Không phải nàng ta không muốn tiếp xúc mà là không dám. Tường ở Vân Thủy Giản như một bức tường đồng, nước không thể rò rỉ ra ngoài được.
Người Thái Tử cho nàng ta. Nàng ta không thể liên hệ được, mãi cho đến Lễ Vạn Thọ. Mục Trì Thanh cuối cùng thả nàng ta ra khỏi Vân Thủy Giản. Ở Hoa Viên, Hoàng Thượ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.