Ở phía bên kia, chỗ Tiêu phu nhân.
Thẩm Thời Hàn vội vàng uống nửa cốc trà thảo dược, nghĩ xem nên nói như thế nào để không bị ăn đòn.
Tiêu phu nhân nhận lấy chiếc quạt lông mà thị nữ đưa đến, quạt tượng trưng cho hắn hai cái: “Có chuyện gì mà vội thế?”
Thẩm Thời Hàn sờ sờ chóp mũi, rốt cuộc cảm thấy có chút áy náy, nói: “Mẫu thân, chờ sau khi ngài từ Thượng Kinh trở về, ngài dẫn muội muội ra ngoài đi dạo nhiều một chút, gặp nhiều người hơn, được không?”
Trong lòng hắn có một chút tính toán, nghĩ dù thế nào cũng không thể giao muội muội của mình cho Ninh Khang Vương được, trước khi muội muội siêu lòng hắn nhất định phải bóp chết việc này, nếu không, với mưu đồ của Ninh Khang Vương, muội muội của hắn sớm muộn gì cũng chịu không nổi.
Tiêu phu nhân nhìn con trai lớn của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, bà liền lấy quạt đập vào đầu hắn, trêu ghẹo nói: “An An làm phiền con hay sao, muốn đuổi muội muội ra ngoài như vậy sao?”
Bà làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của trưởng tử, bà kinh ngạc nhưng cũng không kinh ngạc, dù sao bình thường Hàn Nhi ở bên ngoài một kiểu, ở nhà là một kiểu, bà đã sớm thành thói quen.
"Nói đi, có phải lại cãi nhau với An An hay không?"
Dùng quạt lông đánh vào đầu cũng chỉ như gãi ngứa nhưng bà vẫn đánh rất nghiêm túc.
Thẩm Thời Hàn vội vàng cầu xin: "Đừng, đừng đánh con, con sai rồi!"
Tiêu phu nhân thu hồi lại chiếc quạt của mình, hỏi: "Nói một chút đi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thẩm Thời Hàn sốt sắng rót một tách trà cho mẫu thân, nói: "Con không phải sợ muội muội ở nhà sẽ buồn chán sao, ra ngoài gặp người khác làm thân, đương nhiên là thích hợp.”
Hắn không đề cập đến ý định thực sự của mình, nói cho mẫu thân biết nói không chừng lại bị giáo huấn.
Nhưng mà mẫu tử liền tâm, Tiêu phu nhân đương nhiên sẽ không bị hắn nói hai câu lừa dối cho qua, chỉ là bởi vì trưởng tử nói cũng không sai, cần gì phải thăm dò đến cùng.
Hơn nữa, quả thật An An đã đến tuổi, tuy rằng vừa mới từ trong đạo quán trở về, bà cũng không muốn để An An ra ngoài, nhưng có một số việc cần phải tính toán trước, nếu như An An không muốn, bà sẽ không ép buộc.
Tiêu phu nhânnghĩ nghĩ trong lòng nhưng bà vẫn nhẹ mắng Thẩm Thời Hàn: "Bớt lo mấy chuyện không đâu đi."
Thẩm Thời Hàn vui mừng khôn xiết, hắn biết mẫu thân đã nghe lọt rồi nên chủ động nói sang chuyện khác, từ trước đến giờ hắn luôn nói mấy lời mật ngọt với người nhà, lời hay có cả sọt, tuôn ra như suối, chưa đến 2 khắc đã dỗ Tiêu phu nhân vui vẻ không thôi.
Tiêu phu nhân nhận lấy tách trà đặt sang một bên, sau đó đuổi người ra ngoài: “Được rồi, con đi bận việc của mình đi.”
Vì vậy, Thẩm Thời Hàn vui vẻ rời đi.
***
Trong hơn mười ngày ở Thượng Kinh cung, hầu như ngày nào Thời An cũng có thể nhìn thấy Mục Trì Thanh, hoàng đế chưa chắc đã có thể gặp được hắn thường xuyên như vậy.
Nàng đã thử thăm dò hai lần về chuyện của công chúa Cẩm Dương nhưng cả hai đều bị Mục Trì Thanh lảng sang chuyện khác, thái độ phản kháng rất rõ ràng, vì vậy nàng không tiếp tục nữa.
Vào ngày diễn ra lễ cúng tế, Thời An nhìn thấy Thái tử nhỏ, một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi đứng bên cạnh hoàng hậu.
Tiểu hoàng tử trắng nõn sạch sẽ, vừa muốn làm nũng mẫu hậu vừa muốn lộ ra khí thế của Thái t�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.