Cô ấy giậm chân một cách dữ dội, động tác lớn như vậy vẫn không thu hút sự
chú ý của người đàn ông.
Chu Hương Hương tức giận rời
đi, đây đại khái là người đàn ông có biểu hiện bình thản nhất khi đối mặt với
mị lực của cô ấy sau khi cô tu luyện công pháp. Nói đúng hơn không phải là bình
thản, mà là hoàn toàn như không thấy gì. Dường như trước mặt không phải là một
người phụ nữ sống động, mà là một tảng đá cản đường.
Điều này làm cho Chu Hương
Hương không tài nào chịu nổi.
Sau khi Chu Hương Hương rời đi
một lúc lâu, Hách Liên Thần mới chưa thỏa mãn lau miệng đứng lên, nhìn chung
quanh sau đó chọn quán bar Chu Hương Hương vừa đi ra, đầu lưỡi đỏ tươi liếm
liếm môi, nói với Kỷ Uyển đang ngẩn người: “Tôi có thể đi săn không?”
Ha! Con mồi vừa đưa tới cửa đều
bị anh chọc tức bỏ đi.
Ma cà rồng chân chính cũng giống như Cương Thi, luôn cảm thấy thức ăn của con người đều nhạt nhẽo, đương nhiên Cương Thi càng thảm
hơn, thức ăn của con người không khác gì thức ăn của chúng, hơn nữa còn
có mùi kinh tởm hơn. Bản thân Kỷ Uyển là một người háu ăn, có thể nói cô đã
được ăn những món ăn ngon nhất trên đời, về mặt thể xác thì không cần ăn nhưng
về mặt tinh thần thì luôn cảm thấy không ăn gì rất kỳ lạ, đặc biệt là khi nhìn
thấy người khác ăn, nhất định sẽ thèm thuồng.
Ma cà rồng lai như Hách Liên
Thần có thể ăn thức ăn của con người, nhưng thức ăn của con người không thể
cung cấp đủ năng lượng cho bọn họ, bọn họ phải ăn máu tươi. Ma cà rồng cao cấp
tự lựa chọn thức ăn, tuy Hách Liên Thần chỉ kế thừa một nửa dòng máu, nhưng lại
được bá tước Ma cà rồng truyền thừa, thói quen ăn uống cũng được di truyền
theo.
Tận hưởng niềm vui mình gây ra, thậm chí còn thích thú hơn nhiều so với
việc lấy máu nhanh chóng.
“Hồi mộng nửa đêm” Đây là tên
của quán bar.
Hách Liên Thần vừa bước vào
quán bar liền giống như cá gặp nước, anh tách mình khỏi Kỷ Uyển thật xa, một
mình đi săn mồi. Kỷ Uyển là người giám hộ, đương nhiên không ngại thói quen nhỏ
này của Ma cà rồng, cô mặc anh rời khỏi tầm mắt mình. Hách Liên Thần cũng có
năng lực tự bảo vệ, câu chuyện kéo dài mười bảy năm, trong thời gian này phải
bảo đảm an toàn cho Hách Liên Thần, nhưng cô không thể lúc nào cũng đi theo anh
được.
Quán bar này không khí không
tệ, chỉ là uống rượu xem biểu diễn múa, trưởng ca trong quán bar kéo cô đến chỗ ngồi năm người,
hỏi cô muốn uống loại rượu gì. Vừa rồi khi ăn lẩu Tiểu Cổ Thụ bị nhét vào quần
áo của Kỷ Uyển, cuối cùng kiên trì bò đến cổ áo, tò mò nhìn menu rượu.
Tay Kỷ Uyển theo ngón tay nhỏ
bé của Tiểu Cổ Thụ xẹt qua các món trong menu: “Lấy những thứ này”
“Tiểu thư, cô đến một mình
sao?”
“Ừm”
Bán được nhiều rượu đương nhiên là tốt rồi, trưởng ca sẽ có hoa hồng, nhưng cô gái này gọi
quá nhiều, lại còn pha cả bia, rượu ngoại, rượu đỏ, uống xong có khi còn sợ
không kịp súc ruột nữa là. Xảy ra tai nạn trong quán bar rất là phiền phức,
chưa kể cô gái này nhìn cũng không lớn lắm, chắc là sinh viên đại học, nếu đến
đây uống rượu giải sầu, là người bình thường ít nhất cũng nên khuyên người ta
một cậu.
“Kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.