《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Phương Thanh
Chỉ đặt tay lên cạnh cửa, hỏi: “Vậy anh…”
Cô khẽ quay mặt
lại, có chút ngạc nhiên, cũng có chút yên tâm không thể giải thích. Cô chạm tay
vào ngực, bên trong giống như có thứ gì đó không còn thuộc về thân thể này.
Phương Thanh
Chỉ có chút lo sợ.
Trần Tu Trạch
nói: “Lần trước chúng ta cãi nhau, anh có nói mấy câu không đúng.”
Phương Thanh
Chỉ hỏi: “Ví dụ?”
“Ví dụ!” Trần
Tu Trạch nói: “Lần trước anh nói không bao giờ quan tâm em nữa, là lời nói lúc
nóng giận.”
Ngón tay Phương
Thanh Chỉ gõ vào khung cửa trong vô thức, một chút, lại một chút. Giống như cô
muốn dùng đầu ngón tay mềm mại của mình tạo ra một khe hở thật lớn trên cửa:
“Em biết.”
Trần Tu Trạch
đứng dưới ánh trăng: “Có mấy câu tuy xúc động một chút, nhưng cũng là ý muốn dơ
bẩn của anh.”
Lòng bàn tay
Phương Thanh Chỉ thấm ra mồ hôi, cô dùng bàn tay ướt đẫm mà ma sát với khung
cửa, một chút lại một chút: “Em cũng biết.”
Trần Tu Trạch
nói: “Ví dụ như nghĩ làm chuyện ấy với em đến khi em khóc lóc xin tha, tương
lai chúng ta già rồi, biến thành hồn ma cũng muốn làm chuyện ấy cùng em.”
Phương Thanh
Chỉ: “Em cũng… không biết!”
Cô nói: “Anh
lại dùng lời nói xấu xa để gây chuyện với em!”
“Lời nói tuy
không ổn.” Trần Tu Trạch mỉm cười nói: “Nhưng anh thật sự chưa từng nghĩ đến
những người khác.”
Phương Thanh
Chỉ không biết nói gì, nếu cô lại tiếp tục đổ mồ hôi, gỗ cũng phải bị cô làm
cho ướt sũng.
Rõ ràng là đêm
trừ tịch lạnh lẽo, sao cô có thể đổ mồ hôi, mặt cũng nóng lên vào lúc này cơ
chứ!
Đều do Trần
Sinh không biết xấu hổ, lại còn giả vờ thành bộ dáng quân tử nhẹ nhàng.
“Chỉ vậy thôi!”
Trần Tu Trạch nói: “Những ngày đó anh đã nói rất nhiều điều làm em buồn. Khiến
em khóc lâu như vậy, là lỗi của anh.”
Phương Thanh
Chỉ do dự: “Thật ra em cũng nói sai rất nhiều. Em không nên mắng anh, càng
không nên nói những lời nói trong lúc tức giận.”
Trần Tu Trạch
nói: “Anh biết.”
Phương Thanh
Chỉ muốn nói, thật ra lúc đó cô nói với anh “Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh”,
còn có “Đến chết tôi cũng không yêu anh” đều không phải là thật sự.
Lắp bắp.
Nhìn xung
quanh.
Khó có thể nói
ra.
Tất cả chỉ vì
hôm nay ánh trăng quá sáng, khiến người ta có lời muốn nói cũng không dám nói
ra.
Trần Tu Trạch
im lặng đợi một phút nhưng không chờ được đến khi Phương Thanh Chỉ mở miệng.
Anh cũng không vội vàng, nói: “Anh cũng biết.”
Phương Thanh
Chỉ giật mình: “Em còn chưa nói gì mà.”
Trần Tu Trạc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.