"Nếu
biết nương nương để ý lời ta nói như vậy thì ta sẽ không nói cái gì mà vườn rau
hàng rào đâu." Hứa Kinh Hoa nhìn bàn tay dính đầy bùn đất, nói với Lưu
Diễm vừa mới đi học về.
Lưu
Diễm phì cười: "Thế là muội thật sự không muốn trồng rau.”
“Nếu
không phải không trồng thì chẳng có gì ăn, ai lại muốn cuốc đất trồng rau chứ?
Người có biết làm việc này mệt mỏi thế nào không?”
Hứa
Kinh Hoa chỉ vào mảnh đất nhỏ đã được xới tung lên: “Cái nơi khỉ gió này rộng
đến thế, ta với mấy thái giám chưa làm nông bao giờ bận rộn hơn một canh giờ mà
vẫn còn nhiều thế này.”
Lưu
Diễm: "..."
Cô
nương này nói chuyện cũng thô tục quá…
Hứa
Kinh Hoa không để ý, tiếp tục khua tay múa chân: "Vườn rau nhà chúng ta to
gấp mười lần chỗ này. Ta với cha ta cặm cụi những hai ngày mới cuốc hết. Với
lại đây chỉ là mở đầu thôi, sau đó còn phải gieo hạt, tưới nước, chăm sóc cây
non cho đến khi được bỏ vào miệng, cực kỳ cực kỳ vất vả!”
Nhìn
vẻ mặt ảo não của nàng, Lưu Diễm trấn an: "Không sao đâu. Đến lúc đó muội
dạy cho thái giám rồi để bọn họ làm, coi như là dỗ dành nương nương.”
Thái
hậu rất vui vẻ. Tổ mẫu nhiều năm rồi chưa trồng rau, nhất thời không biết bắt
đầu từ đâu, bây giờ đang sai người đi mua hạt giống rau cải.
"Ồ.
Ta đang hối hận, đáng lẽ ta phải nói ta muốn cưỡi ngựa chứ.”
"Muội
muốn cưỡi ngựa thì nói với ta là được. Ta dẫn muội đi.”
"Đại
Điện hạ bận lắm, người còn phải đi học nữa.”
Lưu
Diễm bật cười: "Có phải ta không tan học đâu, chẳng lẽ muội muốn cưỡi ngựa
cả ngày sao?”
Hứa
Kinh Hoa xoa xoa tay, phủi bùn đất dính trên đó rồi trả lời: "Thôi ạ,
không làm phiền Đại Điện hạ nữa. Ta đi rửa tay đây, đói bụng quá.”
Lưu
Diễm nhìn nàng đi vào điện, hắn đứng nghĩ ngợi chốc lát rồi gọi Dương Tĩnh tới
căn dặn vài chuyện, sau đó cũng đi vào.
Ăn
cơm trưa xong, Hứa Kinh Hoa mệt mỏi cả buổi sáng nên không còn sức lực để đá
cầu. Nàng nói chuyện với Thái hậu một lát rồi đi ngủ trưa. Nàng ngủ rất ngon,
ngủ đủ một canh giờ mới tỉnh. Lúc nàng ra ngoài thì Tề Vương đã tới.
“Thúc
thúc ơi, hôm nay cha con thế nào rồi ạ?”
Tề
Vương nói: "Tốt hơn nhiều rồi, huynh ấy nằm mãi nên bây giờ đang đi bộ.
Khẩu vị cũng tốt, có điều các ma ma không cho huynh ấy ăn nhiều.”
Hứa
Kinh Hoa hả hê: "Bây giờ có người quản được cha rồi.”
Thái
hậu và Tề Vương bật cười, Tề Vương lại hỏi Hứa Kinh Hoa: "Ta nghe nói con
nhớ nhà?"
Thái
hậu nhíu mày: "Nhớ nhà cái gì? Nhà ở đâu?”
“Được
được được, con nói sai rồi." Tề Vương nhanh chóng nhận sai: "Nhớ Hoài
Nhung đúng không?”
Hứa
Kinh Hoa gật đầu: "Con không quen ở trong phòng cả ngày, ở đây cũng không
có bạn bè để chơi.”
“Con
kiên nhẫn chờ thêm vài ngày nữa, ta dặn tôi tớ đẩy nhanh tiến độ. Nhiều nhất là
bảy, tám ngày sau hai cha con sẽ vào ở đó, sẽ có nhà riêng của mình.”
Khi
Hứa Kinh Hoa chưa tới, Tề Vương nghe Thái hậu nói đã đoán được sở dĩ nàng mới
tới đây hai ngày đã nhớ Hoài Nhung là vì c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).