Buổi chiều, ánh mặt
trời hơi ngả về phía Tây, ánh nắng xuyên vào cửa sổ, kéo Trác Thành đang tựa
bên cửa sổ ra khỏi kí ức. Anh đi tới bàn làm việc, gọi trợ lý ở đường dây nội bộ.
“Hôm nay cũng gần
xong rồi, cậu đặt cơm giúp tôi rồi mọi người tan làm đi.”
Sau khi giao việc
cho trợ lí xong thì anh ngồi xuống bàn làm việc và tiếp tục xử lí các công việc
còn sót lại trong ngày.
Anh cầm lên tay xấp
tài liệu xem một hồi thì phát hiện có một vấn đề. Anh lấy mở điện thoại ra lục
tìm WeChat của đối tác, nói vài ba câu rồi nhấn gửi đi.
Gửi tin nhắn xong
anh thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với đối tác trở lại giao diện chính của
WeChat, anh mới phát hiện không biết từ khi nào mà đối thoại với Giang Ảnh lại
nhảy lên trên đầu trang, ngay bên dưới địa chỉ liên hệ mà anh vừa gửi tin nhắn
đi. Hai ký tự màu đỏ “bản nháp” hiển thị nổi bật trên màn hình.
Anh giật mình một
cái, mở giao diện trò chuyện với Giang Ảnh ra, thì ra lúc trước khi mở giao diện
trò chuyện với cô ấy, anh không cẩn thận nhấn một dấu chấm sau đó lại không chú
ý trực tiếp thoát ra bên ngoài cho nên bây giờ trên giao diện mới hiển thị ra
hai chữ “bản nháp”.(Hạt Tiêu x
T Y T)
Nhấn xóa dấu chấm
đó đi, anh cũng thả lỏng hơn một chút, cũng may, không có gì kì cục được gửi
đi.
Khung chat trước mặt
rất sạch sẽ, trên cùng là tên WeChat của cô ấy cũng chính là tên thật của cô ấy,
phía sau thêm một hình hoa tuyết nhỏ nhỏ.
Phía dưới chính là
dòng tin cô ấy gửi tới, “Tôi là Giang Ảnh.”
Sau đó là văn bản của
hệ thống [Phía trên là là nội dung chào hỏi, bạn đã thêm Giang Ảnh [Hoa tuyết],
bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi.]
Mấy dòng chữ này
anh đã xem rất nhiều lần rồi, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được
nữa. Bàn tay vô thức vuốt trên màn hình, khung chat cùng với những dòng chữ này
theo ngón tay của anh nhảy lên xuống dưới ánh mắt của anh.
[Bây giờ có thể bắt
đầu trò chuyện rồi.]
Ừm, tốt ghê. Trong
lòng anh lặng lẽ nghĩ.
Đợi đến khi anh phản
ứng lại thì phát hiện bản thân không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà đã gửi
tin nhắn đi rồi.
Không có hỏi han
gì, trực tiếp mời, lời nói này cũng quá là đường đột rồi.
Mí mắt anh giựt giựt,
ngón tay ấn nhữ dòng tin nhắn kia một hồi lâu nhưng cuối cùng cũng anh vẫn
không chọn thu hồi lại. Anh tắt màn hình rồi để điện thoại sang một bên, ngón
tay di chuyển qua chỗ khác, nhấn giữ ở giữa trán.
Ngay cả chính bản
thân mình cũng không biết nói như thế nào. Anh khẽ thở dài một hơi, ray ray mi
tâm, lấy vài xấp tài liệu tiếp tục xem, cố gắng không nghĩ đến những việc này nữa.
Điện thoại anh cũng
rất hợp tác mà im lặng theo, không có một âm thanh hay tiếng rung nào, màn hình
bị úp xuống cũng không thấy phát sáng.
Qua một hồi, anh một
tay lật giở tài liệu, tay còn lại lật điện thoại cho màn hình hướng lên trên.
Anh lơ đễnh xử lí
những việc trong tay, anh ký vào một đống tài liệu được đánh dấu là không gấp
và không quan trọng, vừa ký được nửa chừng thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Anh
lên tiếng mời vào.
“Trác tổng, tôi đã
mua cơm loại anh thường hay ăn.” Trợ lí mang hộp cơm tới và nói.
“Cảm ơn, đặt ở đó
giúp tôi nhé.” Trác Thành ra hiệu cho trợ lí để hộp xuống bàn trà, còn anh thì
đứng dậy đi về phía sofa trong văn phòng.
“Vậy tôi về trước
nhé Trác tổng.”
“Được, cậu vất vả rồi.
Ngày mai gặp lại.”
Trợ lí đóng cửa lại,
Trác Thành ngồi xuống ghế sofa mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Trưa nay anh tùy tiện
ăn có một chút, giữa giờ lại liên tục họp, đến tận bây giờ mới được ăn một bữa
cho tử tế.
Anh chậm rãi ăn
xong hộp cơm, cẩn thận thu dọn hộp cơm và ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).