Chung Nam Sơn đẹp nhất, chính là hoa mai.
Vạn sự đổi thay, chỉ có bạch mai bất
biến.
Giang Chiết Liễu khoác một kiện áo choàng
lông, tay tay ôm lò sưởi. Dưới giày có lót đế nhung, là Văn Nhân Dạ để thêm
vào, vừa mềm vừa ấm.
Trâm vấn tóc không biết rớt từ bao giờ,
chàng ngủ yên trong lòng Văn Nhân Dạ một giấc, đến tận bây giờ còn chưa chỉnh
trang lại. Sợi tóc tuyết trắng uốn lượn trên cổ áo lông cùng màu, như hòa vào
làm một.
Ánh trăng rơi trên đầu vai, chiếu vào mu
bàn tay hơi lộ ra khi ôm bếp, trắng nõn đến mức có hơi trong suốt, không có một
chút huyết sắc.
Văn Nhân Dạ ngồi bên cạnh chàng, nắm lấy
đầu ngón tay chàng.
Nơi này là đình nhỏ lúc trước xem sao
băng, chỗ ngồi được làm từ đá, giờ phút này phủ một tầng thảm lông cáo mềm mại.
Thời điểm Ma Tôn đại nhân thả chàng xuống, còn ghét bỏ mấy cục đá vừa lạnh vừa
cứng, không phân rõ trắng đen oán hận vài câu.
Tiểu ma vương coi chàng như pha lê dễ vỡ
mà chăm.
Tuyết đêm kỳ thật cũng không quá lạnh, có
câu tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, chỉ sau khi tuyết hạ xuống, nhiệt độ
mới đột ngột giảm.
Văn Nhân Dạ ngồi bên người chàng, vòng
tay yếu ớt ôm lấy người. Áo choàng màu đen trên người hắn chồng lên áo của
Giang Chiết Liễu, dựa vào càng ngày càng gần.
Giang Chiết Liễu nhìn trong chốc lát,
lòng bàn tay vuốt ve trong tay bếp lò nhỏ, chậm rãi nói: “Ta trước đó kêu ngươi
trở về, không hẳn là vì ta mệt mỏi.”
Chàng ngữ điệu rõ ràng bình thản, đem
chuyện Chúc Vô Tâm cùng Hà Sở Tự thuật lại một lần, sau đó lại chỉ ra chuyện
thông u cự liên bị chém đứt, lời ít ý nhiều, dùng vài câu đã phác họa ra tình
cảnh.
“…… Nếu như ta sớm biết chuyện này.”
Giang Chiết Liễu ngữ khí bình đạm, “Ngày đó ta sẽ không ngăn ngươi, còn bớt lo
một ít.”
Chàng ngày đó cùng tiểu ma vương nói,
hành trăm bước giả nửa 90, mà chàng chỉ kém một bước.
Nhưng tới một bước cuối cùng, toàn bộ đều
sụp đổ. Chàng tự tay giết chết sư đệ mình nuôi nấng.(MNXX x TYT)
Giang Chiết Liễu cúi đầu, lòng bàn tay
chậm rãi dán sát lò sưởi, nói: “Đáng tiếc không biết chuyện này sớm hơn.”
Văn Nhân Dạ trầm mặc một lúc lâu, nương
ánh trăng vừa đạm vừa lãnh nhìn chàng chăm chú, nhìn Giang Chiết Liễu buông
xuống mặt mày.
Hắn không hiểu rõ lắm Giang Chiết Liễu
khi nói những lời này, trong lòng đến tột cùng là tư vị gì.
“Sư phụ ta nếu biết.” Giang Chiết Liễu
khẽ cười một chút, “Chỉ sợ sẽ hối hận.”
Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm chàng: “Chúc
Văn Uyên nếu đối với ngươi thật sự có cảm tình nuôi nấng, đã sớm nên hối hận ——
sinh ra một thứ như vậy liên lụy ngươi.”
Giang Chiết Liễu nói: “Chung quy cũng
không có liên lụy, Vô Tâm trước kia không phải như thế.”
“Người đều đã chết.” Văn Nhân Dạ ánh mắt
lạnh băng, “Ngươi thế mà vẫn cho rằng hắn tốt.”
Tiểu ma vương từ sau khi trở về, tính
tình liền thoạt nhìn cường ngạnh rất nhiều, hình như là thật sự bị chuyện chàng
mất tính dọa sợ rồi, cường thủ hào đoạt phảng phất có điểm tiến bộ.
“Trước khi ngươi tỉnh lại, ta đã đi Đan
Tâm Quan.” Văn Nhân Dạ nói, “Dư Tẫn Niên ra ngoài hái thuốc, không có tung
tích, không biết chạy đến chỗ nào. Chờ hắn trở về, để cho hắn xem ngươi.”
“ n.”
“Thích Băng Ngân mang Lăng Tiêu kiếm về
rồi.” Văn Nhân Dạ nhắc tới thanh kiếm này, luôn cầm lòng không đậu mà nhớ tới
bộ dáng Giang Chiết Liễu năm đó cầm kiếm, “Ngươi muốn xử lý như thế nào?”
“Ta cũng đang suy nghĩ.” Giang Chiết Liễu
tự hỏi, “Cho dù trả về Lăng Tiêu phái, cũng không có ai dùng được.”
“Vậy lưu tại bên cạnh ngươi đi.” Lời này
chính hợp tâm ý Văn Nhân Dạ, ở trong lòng hắn, chỉ có đối phương mới có tư cách
cầm Lăng Tiêu kiếm.
Giang Chi� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).