Văn Nhân Dạ biết y
không muốn làm người yếu đuối.
Đây là thói quen của
Giang Chiết Liễu, cũng sẽ không thay đổi vì đối phương là ai, nhưng
tại thời điểm này, y cũng không che giấu cảm xúc của mình mà buông thả bản
thân một cách hiếm có.
Văn Nhân Dạ ôm
y, cúi đầu hít một hơi thiên linh thể, sau đó lơ đãng ngước mắt
lên, nhìn thấy trên giá sách chỉnh tề của đối phương, ngang bằng với tầm
mắt hắn là một quyển sách, trên đó viết một chuỗi chữ lớn rực rỡ:
“Danh sách xếp
hạng danh khí.”
Văn Nhân
Dạ: “...!”
Kích thích như vậy sao?
Cây liễu nhỏ chẳng lẽ
ngay cả loại sách này cũng đọc, thật không hổ là người đệ nhất bác học của
Tu Chân giới.
Hắn hoàn toàn không
nhận ra trọng điểm của mình không đúng, sau đó hắn lại nhớ tới đối
phương nói kỹ thuật của mình kém, trong đầu nhất thời hiện ra một mảnh mây
đen, hắn cảm thấy đối phương đọc nhiều sách vở, ghét bỏ mình bình thường,
nhưng hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, mơ hồ có chút xù lông.
Giang Chiết
Liễu nhận thấy cảm xúc khác thường của đối phương, dán vào bên tai
hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Văn Nhân Dạ không thể
nói, nhưng hắn đã xù lông, và hơi không cam lòng, hắn đầy thất vọng
rút cuốn sách ra khỏi kệ và nhìn chằm chằm vào tiêu đề của cuốn sách trên. Hắn
suy nghĩ một chút, cân nhắc hỏi: “Danh khí? ”
Giang Chiết Liễu dường
như đã đoán được đối phương đang xem cái gì, nhưng y không liên hệ
biến hóa tình cảm của Tiểu Ma Vương với quyển sách này, trả
lời: “Có hứng thú không?”
Văn Nhân Dạ vẻ mặt phức
tạp nhìn chằm chằm trang bìa trong chốc lát, không biết là nên nói có
hay là nên nói không. Hắn đưa tay vòng quanh eo đối phương, lòng bàn tay cách
lớp quần áo siết chặt, phác họa thân hình đối phương.
Tiểu Ma Vương có chút
không phục, hắn cắn chóp tai y một cái, hàm hồ nói: “Ngươi đã sớm nghiên
cứu loại chuyện này rồi sao? Bởi vì điều này, cho nên ngươi mới ghét bỏ
ta?”
Hơi thở của hắn
nóng hổi, cắn xuống vành tai Giang Chiết Liễu, có chút tê dại.
“... Có chuyện gì vậy?”
Giang Chiết Liễu không hiểu.
Tiểu Ma Vương xù lông
càng ngày càng lợi hại, hắn dùng góc sừng cứng rắn cọ đối phương, không
biết từ lúc nào đã thả ra đuôi xương dài quăng tới, chui vào trong y phục, vòng
quanh chân y.
Đuôi xương
hình xương cá cứng rắn, gai xương ở mép ngoài bị thu lại, một mảnh lạnh
lẽo dán vào đùi.
Giang Chiết Liễu hơi
giật mình, lúc trước cũng không chú ý tới cái đuôi của hắn: “Lấy ra, thô
quá.”
Thân thể của y được
Tiểu Ma Vương nuôi dưỡng quá yếu đuối, ngay cả vải vóc hơi thô ráp cũng
đau đớn, huống chi đuôi xương cứng rắn này, xương khớp cùn cọ xát trên đùi y,
tùy tiện mài da thịt y đỏ một mảnh.
Tiểu Ma Vương
không nói gì, ấn bả vai y nhất định phải hôn tới. Quyển sách kia bị hắn
nắm chặt bằng một tay, bìa cũng bị nắm đến nhăn nheo.
Giang Chiết
Liễu để hắn hôn một cái, cái đuôi này cọ đến chỗ nào cũng không thoải mái.
Y đưa tay túm lấy cổ áo Tiểu Ma Vương, ngước mắt hỏi: “Lại ầm ĩ cái
gì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.