Không ngờ rằng hai
người bọn họ lại bởi vì loại chuyện vặt vãnh này mà chiến tranh lạnh không
thành.
Giang Chiết Liễu không
biết làm nũng lắm, cái gọi là làm nũng của y cũng đều là bởi vì
mang thai cho nên nhất thời mới toát ra cảm xúc dịu dàng của mình, tất cả chỉ
là vô tình mà thôi, mà bản thân y trên thực tế lại không có ý này.
Nhưng Văn Nhân Dạ lại cảm thấy đối phương đang dụ dỗ để mình buông
lỏng, hắn xụ mặt từ chối, một bên từ chối nhưng trong lòng
lại ầm ĩ, lật qua lật lại, cảm giác giống như mình khi dễ y.
Hôm đó đến cuối cùng
Văn Nhân Dạ cũng không đồng ý. Hắn không biết Giang Chiết Liễu có giận hắn
không, nhưng bởi vì có quá nhiều sự vụ cho nên hắn không thể ở
lại Kinh Sơn điện, mà nửa chừng phải đi ra ngoài. Chờ buổi tối hắn
trở về thì Giang Chiết Liễu đã ngủ rồi.
Vốn tu hành đến
nguyên anh kỳ đã được coi là rất có hiệu quả, có thể nóng
lạnh không xâm nhập, ngày đêm không ngủ, giấc ngủ sẽ chỉ biến thành thói
quen. Nhưng sau đó, y trở lại trước khi phóng thích, buồn ngủ khi trời
tối, không cho y ngủ thì như tra tấn y vậy.
Nào có người dám tra
tấn Ma hậu đại nhân, ánh mắt của đám ma tộc thật sự nhìn y đều tràn
ngập kính ngưỡng và trìu mến.
Kính ngưỡng là
vì, vị này không chỉ từng nổi danh như sấm bên tai, hiện giờ cũng có thể
một kiếm đâm nát cánh xương của tôn chủ, mạnh đến mức khiến cho tất cả huyết
mạch của Ma tộc sôi sục, cả người nóng lên, làm cho cuốc trong tay
người ta rục rịch. Trìu mến đương nhiên là bởi vì gần đây ma tôn đại nhân phong
bình bị hại, mọi người đều nghĩ y phải chịu hết uất ức.
Tình nhân trong mộng,
ôi. Một tướng lĩnh trẻ tuổi đứng một bên canh cửa, vừa chua xót nghĩ, chịu
hết uất ức, ai.
Chuyện này gọi là gì
vậy?
Trong lòng
hắn tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp Ma hậu đại nhân chịu hết uất ức,
nhưng bởi vì chức vụ trong người, tôn chủ lại quá mạnh thật sự đánh không lại,
cho nên chỉ có thể ngồi ở trên cánh cửa vô cùng buồn bã. Cho đến khi màn đêm
buông xuống, góc áo đen xẹt qua chân hắn.
“Ta về rồi, ngươi lui
ra đi. ”
Là giọng của tôn chủ.
Khi Ma tộc trao
đổi với nhau luôn có thể cảm nhân được chút cảm xúc từ trong lời nói của đối
phương, ví dụ như tính công kích, áp chế, hoặc là tính xâm lược.
Tướng lĩnh trẻ
tuổi bị ma khí ngông cuồng trong những lời này đè ép đến không ngẩng đầu lên
nổi, nhưng cả một ngày nay hắn suy nghĩ đến chuyện Văn Nhân Dạ gia bạo, cho nên
cứng rắn tiến lên khuyên ngăn: “Tôn chủ, thuộc hạ có một chuyện không biết
có nên nói không. ”
“Vậy đừng nói. ”
“...”
Văn Nhân Dạ lạnh lùng
liếc hắn một cái.
Dùng gót chân nghĩ cũng
biết con ma này đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày nay Văn Nhân Dạ nhìn thấy
qu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.