Hai trăm năm sau.
Ầm vang ——
Đỉnh núi, đất đá đột
nhiên nứt toạc ra, vỡ tung lăn xuống.
Một thân ảnh đen kịt xuyên qua đá lớn, đâm
thẳng vào trong tạo thành một cái hố, xương cốt vang lên tiếng rạn nứt giòn
vang.
Văn Nhân Dạ nằm ở đáy
hố, ma diễm nhảy nhót, trước mặt là mây đen.
Ánh sáng từ tầng mây
chầm chậm tản ra.
Cũng không biết phân
nửa xương cốt bị nát tới hình thù gì, Ma tộc thể chất cường hãn, vừa đánh vừa
hồi phục, thế mà lại có thể kiên trì đến hiện tại.
Văn Nhân Dạ quay đầu
đi, phụ ra một ngụm máu tươi, tầm nhìn rơi xuống một đôi giày gấm.
Chất liệu quý báu, hoa
văn do hắn tự mình chọn, hơn nữa cũng là tự tay hắn đi cho đối phương cách đây
không lâu.
Tiểu ma vương híp híp
mắt, ma diễm ý vị không rõ mà nhảy lên một chút, hắn nhìn đôi giày xinh đẹp,
không dính chút bụi bặm nào, dẫm lên ngực hắn.
Miệng vết thương cũng ở
đó, chẳng qua đã lành, vết máu thẫm ướt trường bào.
Đế giày nên bị máu làm
dơ.
Văn Nhân Dạ nghĩ.
Đuôi hắn bị Lăng Tiêu
kiếm chém ngang, cánh cũng không tung ra được nữa, bởi vì càng trông giống
người, ai kia ra tay lại nhẹ hơn chút.
Kì thị chủng tộc. Hắn
giận mà không dám nói thầm nghĩ.
Giang Chiết Liễu dẫm
ngực hắn, cảm nhận vết thương đã lành liền dịch giày, mũi giày nhẹ nâng cằm hắn
lên.
“Còn không phục?” Chàng
rũ mi.
Văn Nhân Dạ đương nhiên
không phục.
Năm đó còn nói hợp đạo
sẽ bảo vệ chàng, ai ngờ đâu Giang Chiết Liễu hợp đạo trước. Sau khi chàng khôi
phục tu vi, tiến độ tu luyện như gắn tên lửa một đường bay lên. Trước đó hắn
còn ỷ hai Đạo Chủng trong người làm ra không ít chuyện, cưỡng bách đối phương.
Quả nhiên Thiên Đạo có
luân hồi.
Ngay ở lúc Văn Nhân Dạ
nghĩ mình có thể áp chế Giang Chiết Liễu cả đời, đối phương lại im hơi lặng
tiếng tìm được Đạo Chủng ở nơi cực bắc, trời sinh lãnh hàn.
Tiểu ma vương thật sự
là không nghĩ tới, thế mà thật sự có người vừa hợp với Đạo Chủng liền có thể
ngay tại chỗ độ kiếp, hơn nữa người này còn là đạo lữ nhà mình.
Bẩm sinh ngũ phúc, phải
dung hợp chung mạt, sinh ra ngũ hình, phải dung hợp giết chóc. Giết người còn
dễ, nhưng chung mạt đại đạo không nằm trong hiểu biết của hắn, muốn hiểu rõ
thật sự rất lâu, căn bản lý giải không ra vì sao Giang Chiết Liễu thành công.(MNXX
x TYT)
Nhưng Giang Chiết Liễu
tính cả lần này, đã trùng tu ba lần, vì vậy bản thân không cảm thấy có gì lạ.
Cho dù Văn Nhân Dạ
mạnh, cũng bị cảnh giới áp chế, cơ bản chính là bị treo lên đánh, hơn nữa hắn
còn bị mĩ sắc dụ một chút, đầu óc cũng không tốt lắm, kết quả bị đánh càng
thảm.
Thảm, hỏi chính là
thảm, quá thảm.
Văn Nhân Dạ bị nâng
cằm, ma diễm đối diện với đôi mắt đen nhánh của Giang Chiết Liễu.
Hầu kết hắn lăn lộn một
chút, cảm thấy thật đẹp, còn là loại vừa mạnh vừa đẹp, hơi thở Đạo Chủng lạnh
lẽo áp chế mùi hương của hiên linh thể, giống như một quả mận trắng treo trên
cành mai ba tấc, làm người muốn hái nhưng lại bị hàn ý thấu xương, lạnh đến tận
tim cũng không nỡ buông tay.
Huống chi Giang Chiết
Liễu mĩ mạo tuyệt thế, tóc tuyết mắt đen, da thịt mềm mại lạnh lẽo, cho dù môi
mỏng mím lại, trên mặt không cười, cũng đủ làm người ta nguyện chết vì chàng.
Văn Nhân Dạ cảm thấy
chính mình thật là nông cạn, cực kì nông cạn, nhiều năm như vậy trong đầu vẫn
nghĩ đến mấy nội dung ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.